An Hảo cởi áo khoác và ném nó cho Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương vội vã bắt lấy. Sau đó, An Hảo cắn
dây buộc tóc ở cổ tay bằng miệng, thu tóc lên và buộc lại.
Cô bước lên máy nhảy, khách chọn bài hát, quay sang nhìn Mạc Lê hỏi:
“Cậu có biết nhảy không?” Mạc Lê
được hỏi liền sững sờ rồi cười nói: “Biết.”
An Hảo kéo dãn eo một lúc, ừm… đã lâu không
nhảy nhót gì rồi, không biết liệu còn có thể theo kịp
không.
Âm nhạc vang lên, hai người di chuyển. Những
người xung quanh đều chú ý tới người đang nhảy, tập
trung nhìn họ.
An Hảo nhảy theo điệu nhạc, mỗi sợi tóc đều có
nhịp điệu riêng. Bên trong cô mặc chiếc áo len hơi
rộng, mọi cử động giơ tay đều cho thấy vòng eo thon
thả. Chiếc quần jean đen bó sát cùng đôi bốt làm nỗi
bật đôi chân thon dài của An Hảo, khiến mọi người
không thể rời mắt. Mỗi lần nhìn lên đều thu hút hồn
phách của mọi người.
Mọi người xem đến ngây ngóc, thậm chí một vài thanh
niên còn huýt sáo. Đôi mắt của Hà Dịch Dương dường
như bị dán chặt vào cơ thể của An Hảo, đôi mắt anh
trở nên nóng bỏng, yết hầu khẽ động, thật sự khủng
khiếp…
Mạc Lê dốc sức nhảy, bị quấy rầy bởi những tiếng
reo hò liền nhìn về phía An Hảo. Mặc dù các chuyển
động không phải thực sự hoàn hảo, nhưng An Hảo
nhảy toát ra một cảm giác hoàn toàn khác, một sự tồn
tại khiến người khác không thể bỏ qua.
Đến cuối bài hát, ngực An Hảo phập phùng, những
người xem cổ vũ. Mạc Lê và An Hảo đi về phía Hà
Dịch Dương, Hà Dịch Dương nhanh chóng đưa áo
khoác cho cô. Một vài thanh niên ở phía sau đang
nhìn An Hảo, Hà Dịch Dương cảm nhận được ánh
mắt, anh ngước lên, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt ảm
đạm. Những người đó nhìn thấy Hà Dịch Dương liền
bỏ đi trong tiếc nuối.
Mạc Lê mặc áo khoác vào, nhìn sang An Hảo nói:
“Không ngờ cậu lại nhảy tốt như vậy.” An Hảo kéo dây
buộc tóc xuống, xõa mái tóc đen dài ra, nhân tiện nói:
“So với cậu thì còn kém xa, nhiều chỗ nhảy sai lắm. ”
Mạc Lê mỉm cười không nói gì nữa. Hà Dịch Dương
nói: “Hai em nhảy đều vô cùng giỏi, Mạc Lê, em có
học nhảy không?” Mạc Lê bắt ngờ được hỏi, sững sờ
một chút rồi trả lời: “Em có học qua một khóa, sau này
thì tự mình xem video để học.”
Hà Dịch Dương giơ ngón tay cái lên, rồi lại hỏi An
Hảo. An Hảo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em chỉ thích
thôi.” Hà Dịch Dương nghĩ lại dáng vẻ vừa nãy An
Hảo nhảy, anh liền nhịn không được mà đỏ tai.
Hà Dịch Dương ho hai tiếng rồi nói: “Cái đó, tiêu
hao hết sức lực rồi, để anh mời hai vị đại mỹ nhân đây
ăn cơm.”
An Hảo nhìn Mạc Lê, rồi nói: “Hmm… Em không ăn
đâu, em còn có việc, anh với Mạc Lê đi đi.” Mạc Lê
nhìn An Hảo, trái tim cô chấn động.
Hà Dịch Dương hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh tiễn
em.” An Hảo xua tay, quay người lại vừa đi vừa nói:
“Hai người đi đi.”
Hà Dịch Dương nhìn bóng dáng rời đi của An Hảo,
nuốt lại những lời anh muốn hỏi. Mạc Lê nhìn Hà Dịch
Dương nói: “Sao vậy? An Hảo đi rồi thì không muốn
ăn nữa à?”
Hà Dịch Dương nhanh chóng quay đầu lại cười nói:
“Không không, em muốn ăn gì?”
An Hảo đút tay vào túi, bước đi vô định trên đường.
Mạc Lê thích Hà Dịch Dương, cô sớm đã nhìn ra,
nhưng vừa nãy là có ý gì?
An Hảo cảm thấy đã rất lâu không đi bộ như vậy.
Mặc dù là mùa đông, có chút lạnh, nhưng lúc này nó
thực sự rất thư giãn. Mọi người trên đường đều
thường xuyên liếc nhìn An Hảo. Tất cả bọn họ đều có
đôi có cặp, chỉ riêng An Hảo là một mình. Tất cả đều
thích thú với người đẹp có chút bí ẫn và lạnh lùng này.
An Hảo thấy có một quán trà sữa bên lề đường, cô
đi về phía trước để mua một tách trà sữa nóng. Cầm
tách trà sữa ấm trong tay, hơi thở thở ra liền biến mắt,
lại uống một ngụm trà sữa, hơi ấm phả thẳng vào tim
cô.
An Hảo đang cảm thấy tuyệt vời không gì có thể so
sánh được, nhưng lúc này lại bị phá vỡ sự tuyệt vời
ấy. An Hảo lắc người phủi đi trà sữa, cau mày nhìn
người trước mặt. An Hảo đang uống trà sữa, trước
mặt có một người đâm vào cô, trà sữa liền bị vương
vãi lên khắp quần áo An Hảo, rơi xuống đắt.
Người đó nhìn An Hảo, vội vàng lấy khăn giấy trong
túi ra đưa cho An Hảo, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi,
tôi không chú ý, thành thực xin lỗi.”
An Hảo nhận khăn giấy và lau trà sữa đi, chậc, nó
đã hơi dính rồi. Người đó nhặt trà sữa rơi xuống đất
lên, ném nó vào thùng rác, sau đó đi đến nói: “Tôi xin
lỗi, tất cả là do tôi. Quần áo của cô cũng bản rồi, trước
mặt là một trung tâm mua sắm, đi mua bộ đồ, tôi đền
cho cô.”
An Hảo liếc nhìn người trước mặt. Cậu ta không
phải là một người đặc biệt cao, trên người mặc áo len,
bên ngoài là áo lông vũ màu đen. Cậu ta trông giống
như một người em trai ngoan ngoãn, trên mắt là một
cặp kính gọng đen. Lúc