Mạc Lê đến quán rượu, tìm chỗ ngồi xuống. Trong lòng rối loạn, vừa uống vừa cằm điện thoại, gọi cho
Hà Dịch Dương.
“Alo? Hà Dịch Dương à? Nắc, không phải, Tiểu Hà à?”
Mạc Lê cười nói.
Hà Dịch Dương nhíu mày: “Em uống rượu à? Muộn
như vậy còn đi uống rượu? Em đang ở bên ngoài à?”
Mạc Lê cười một tiếng nói: “Ừ, em đang ở bên ngoài,
anh có muốn đến đón em không? Em chỉ đi có một
mình…”
Hà Dịch Dương bất đắc dĩ vuốt lông mày, nhìn xem
đồng hồ nói: “Gửi vị trí cho anh, bây giờ anh sẽ qua.”
Sau đó cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo đi ra
ngoài.
Mạc Lê nhìn điện thoại đã tắt, cười ngọt ngào, rượu
đã ngắm dần, trên mặt nhuộm một tằng màu đỏ.
“Ai, mày nhìn bên kia kìa.” Một bàn toàn dạng thanh
niên lưu manh đang uống rượu vừa đánh giá Mạc Lê.
“Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, hình như vẫn còn là học
sinh, nhìn còn rất non.”
“Mày đừng đánh chủ ý nữa, vừa nãy tao mới thấy nó
gọi điện thoại nói không chừng là gọi bạn trai đến
đây.” Tên tóc đen nói xong uống thêm hớp rượu.
Tên tóc đỏ nghe như vậy nhéch miệng “Có bạn trai rồi
mà khuya như vậy vẫn đến đây à?” Nói xong không
chút kiêng dè đánh giá Mạc Lê, rất lâu rồi chưa thấy
qua cô gái đơn thuần như vậy, bây giờ ở ngay trước
mắt, gã làm sao có thể bỏ qua chứ.
Mạc Lê vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì, tiếp tục
uống rượu, đã uống tới sắp say rồi, tại sao Hà Dịch
Dương còn chưa tới vậy?
Mạc Lê vừa muốn lấy bình rượu đổ tiếp thì bình rượu
đã bị người khác đoạt lây. Mạc Lê ngắng đầu nhìn lên,
là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, một thanh niên
nhuộm tóc đỏ. Thấy gã đang cầm rượu của mình, Mạc
Lê nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”
Tóc đỏ nói: “Sao lại có thể uống rượu một mình được
đúng không? Anh rót cho em.” Nói xong gã cúi xuống
rót rượu cho Mạc Lê. Mạc Lê nhìn gã, ngược lại có
chút tức giận “Anh với tôi đâu có quen biết?”
Tóc đỏ vẫn cười: “Uống một chút không phải sẽ quen
biết à?” Không nghĩ tới dáng dấp nhỏ nhắn nhu nhược
mà tính tình cũng khá hung dữ như vậy.
Mạc Lê cau mày đứng dậy, có chút choáng, người hơi
lung lay, vịn cái bàn nói: “Tôi không muốn quen biết
với anh, có thể rời đi được hay không?”
Tóc đỏ nói: “Em nhìn em uống đến mức còn đứng
không vững rồi này.” Sau đó đứng dậy ôm lấy eo Mạc
Lê.
Mạc Lê tránh được, quay người liền tát một cái vào
mặt tên tóc đỏ, sau đó có đứng cho vững.
Tóc đỏ bị đánh sững sờ, quay đầu cười nói: “Tính tình
vẫn còn dữ như vậy à?” Sau đó tới gần Mạc Lê nói:
“Cho em thể diện rồi mà em còn không cần à?”
Mạc Lê trong lòng cũng hơi quýnh lên, nếu gã đánh cô
thì cô phải làm sao đây, ở nơi này vốn chẳng có người
quản, cô nên làm gì bây giờ?
“Cho nên vị tiên sinh này, anh muốn làm gì?”
Mạc Lê nghe được thanh âm đó ngắng đầu, liền nhìn
thấy Hà Dịch Dương đứng phía sau tên tóc đỏ, một
cánh tay gác trên ghé, thản nhiên nói.
Mạc Lê có chút kích động, không biết có phải do uống
rượu vào không, vành mắt bỗng đỏ lên “Hà Dịch
Dương sao bây giờ anh mới đến?”
Tóc đỏ sững sờ, Hà Dịch Dương nhìn Mạc Lê, cau
mày, lạnh lùng nói: “Mày còn chưa cút à?”
Tóc đỏ nhìn Hà Dịch Dương cao hơn gã cả một cái
đầu, khí chất cũng không giống người thường, gã
khẳng định không phải người có thể trêu vào. Vội
vàng nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô ấy đã có bạn trai,
hiểu lầm hiểu lầm thôi.” Sau đó gật đầu rời đi.
Mạc Lê thấy tóc đỏ rời đi, trong nháy mặt ngồi gục
xuống ghé, thở ra một hơi. Hà Dịch Dương tức giận
ngồi xuống phía đối diện Mạc Lê: “Biết sợ hãi rồi à?
Về sau còn dám một mình ra ngoài uống rượu
không?”
Mạc Lê ngẳng đầu, vành mắt đỏ đỏ nhìn Hà Dịch
Dương: “Không đâu không đâu, sau này sẽ không
dám nữa.”
Hà Dịch Dương nhìn ánh mắt Mạc Lê vẫn còn ngập
nước, còn có ngữ điệu run nhẹ nhẹ kia, thở dài “Cho
em này.” Hà Dịch Dương đưa cho Mạc Lê một tờ giấy.
Mạc Lê nhận lấy, Hà Dịch Dương liền nói: “Anh đưa
em về nhà, đi thôi.” Mạc Lê nghe vậy gật đầu.
Tên tóc đỏ trở lại bàn ngồi xuống, mấy người kia cười
nói: “Tôi đã nói rồi, cậu còn không tin.” Tên tóc đỏ
khoát tay, uống một ngụm rượu to “Tao cũng đã sờ
được đến eo con bé đó rồi, eo cũng thật mảnh, chậc
chậc, thật đáng tiếc.” Mấy người còn