“Mẹ, đừng khóc, còn có con mà, sau này con sẽ bảo vệ mẹ, chăm sóc mẹ.” Đôi mắt An Hảo sưng đỏ, ôm Lâm Uyển nức nở nói.
Năm ấy ba An Hảo qua đời vì tai nạn xe cộ, từ đó trở đi gia đình dần suy bại. Di chúc của An Kỷ để lại thì bị bác cả mua chuộc người rồi sửa đổi, tiền đều bị lấy hết, mẹ con An Hảo và Lâm Uyển một phần cũng không có. Chỉ để lại một căn phòng trống, Lâm Uyển phải bán hết tất cả châu báu và đồ trang sức đi.
Ở dưới sự che chở của An Kỷ, cuộc sống của An Hảo và Lâm Uyển đều là tiêu tiền như nước. Hôm nay lại bị người thân hãm hại, bạn tốt ngày xưa luôn mang khuôn mặt vui vẻ chào đón, giờ đây cũng biến thành lạnh nhạt đối đãi, số tiền An Kỷ cho vay cũng một đi không trở về.
Rơi xuống vực sâu chỉ trong một đêm, khiến cho nhà họ An như biến thành ruồi không đầu, người quen trên thương trường đều đeo mặt nạ, ở trước mặt lợi ích, tất cả tình cảm đều là giả. An Hảo đều hiểu, cô đều hiểu, có chán ghét ra sao, có yếu ớt thế nào, cô chỉ có thể nhìn về phía trước.
Lâm Uyển bán tất cả gia sản, mở một tiệm cà phê. An Hảo nói muốn đi hỗ trợ nhưng Lâm Uyển không đồng ý, bà muốn cô chú tâm học tập thật giỏi. Lúc này đã không còn như trước, trước kia Lầm Uyển nào phải làm việc gì nặng, thế mà bây giờ cái gì cũng biết.
An Hảo đã từng nổi bật như ngôi sao sáng ngời, tự do phóng khoáng không tự gò bó chính mình, hiện giờ An Hảo lại chỉ mặc quần jean đơn giản nhất. Ánh sao đã không còn sáng như trước, chỉ còn sự quật cường là không đổi thay.
_____________
“Không làm tổn thương đến con trai tôi thì chuyện gì cũng dễ nói.” Tống Chấn Hoa cầm điện thoại kích động nói. Tống Từ Nhất tám tuổi, tay chân bị trói, miệng cũng không phát ra được âm thanh nào, cậu chỉ nhìn khoảng không trước mặt, có một bé trai xấp xỉ tuổi cậu cũng bị trói ném ở không gian tối đen ẩm ướt này. Đứa trẻ đối diện khóc hu hu, Tống Từ Nhất lại thật yên lặng, chỉ là đôi tay nhỏ bé không kìm được run rẩy.
Cho dù Tống Từ Nhất trầm mặc ít lời từ nhỏ, tính cách trầm ổn hơn những đứa nhỏ cùng tuổi, nhưng dẫu sao cũng mới chỉ tám tuổi, nói không sợ thì chính là nói dối.
Chỉ nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi của tên bắt cóc nói với đầu bên kia điện thoại: “Tống Chấn Hoa, năm đó ông lái xe đụng vào ba tôi, ông thậm chí còn không thèm xuống xe liếc nhìn một cái, ba tôi chết cũng không kịp nhắm mắt! Ông bỏ tiền tìm người ngồi tù thay ông, nợ máu này, tôi muốn ông phải trả bằng máu!” Tống Chân Hoa hoảng sợ: “Nói đi, phải làm gì thì cậu mới chịu thả con trai tôi.”
“Hahaha, con trai ông? Hahahaha, Tống Chấn Hoa, trong tay tôi không chỉ có một đứa con trai của ông thôi đâu.” Tên bắt cóc cười dữ tợn. Tống Chấn Hoa vội hô to: “Cậu, cậu có ý gì?”
“Tống Chấn Hoa, ông cho rằng không có ai biết chuyện ông có con riêng sao?”
Tống Từ Nhất vừa nghe thấy thế, tay nhỏ chợt nắm chặt lại, nhìn đứa trẻ ở phía đối diện, trong lòng cuồn cuộn, cậu biết, cậu biết con riêng là như thế nào.
“Cậu muốn thế nào!” Tống Chấn Hoa tức giận nói: “Tôi nghĩ, trong hai đứa con trai của ông, ông chỉ có thể chọn một, ông chọn đi, là chọn con trai lớn, hay là con trai nhỏ.”
Tống Chấn Hoa mắng: “Cậu điên rồi sao, cậu đòi tiền tôi cho cậu, cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu!” Tống Chấn Hoa đã sớm báo cảnh sát, đến bây giờ, tên bắt cóc vẫn không biết mình đã bị bao vây.
“Tống Chấn Hoa, tôi nói cho ông biết, mẹ nó ông không có thời gian lựa chọn đâu, ông muốn một đứa cũng không thấy được có đúng không!” Tên bắt cóc hung hãn nói.
“Tôi,…. Đừng, đừng làm hại Tống Niên…” Tống Chấn Hoa dập đầu nghẹn nói.
Tống Từ Nhất vừa nghe tới đó, ong một cái, cả đầu trống rỗng, thật giống như cái gì cũng không nghe được, chỉ nhớ câu Tống Niên kia….
“Hahahahaha, phụt, ông chính là đồ tể, Tống Chấn