Kh...không...có.
Đinh Tuấn Trạch khẽ cười ,đáp:
-Anh biết em đang nghĩ gì , đừng suy nghĩ nữa.
Mộng Ánh nhìn anh rồi cười nhẹ :
- Dạ...
Một lúc sau , chiếc xe dừng ở trước cổng nhà của Mộng Ánh , cô tạm biệt anh rồi chuẩn bị định bước xuống xe thì Đinh Tuấn Trạch giữ tay cô lại ghé sát gần lại mặt cô , nói :
- Còn quên việc gì không ?
Mộng Anh ngơ ngác suy nghĩ rồi nhìn anh thắc mắc:
- Em có quên gì đâu?
Đinh Tuấn Trạch chỉ tay lên má , cô liền hiểu ý , nhấc người chuẩn bị hôn vào má anh , nhưng anh quay mặt khiến môi cô chạm vào môi anh , chấp thời cơ anh giữ gáy hôn sâu vào môi cô , anh mút mát lấy đôi môi căng mọng của cô , anh đưa lưỡi tách môi cô ra , đưa lưỡi sâu vào khoang miệng cô , hút lấy dưỡng khí , tham lam càn quét hết vị ngọt trong miệng cô .
- Ưm...m...
Một lúc sau Mộng Ánh hết hơi khó thở đánh nhẹ vào ngực anh ra hiệu mình đã hết hơi , Đinh Tuấn Trạch hiểu ý luyến tiếc rời khỏi môi cô , cô hết hơi áp mặt vào bờ ngực rắn chắc của anh thở như chưa từng được thở.
Đinh Tuấn Trạch liếm môi ,nói :
- Ngọt thật!
Mộng Ánh có chút tức ngồi dậy đẩy anh ra liếc Đinh Tuấn Trạch một cái ,nói :
- Anh...!không chơi với anh nữa.
Cô chuẩn bị đứng dậy ,thì anh kéo tay cô ôm vào lòng dỗ dành :
- Anh xin lỗi mà.
Mộng Ánh khoanh tay ngồi nghĩ một hồi rồi gật đầu ,nói :
- Được rồi , tha cho nốt lần này.
Đinh Tuấn Trạch vui vẻ hôn lên má cô một cái "chụt" , cô nhìn anh :
- Thôi em vào nhà đây , không xíu nữa ông anh trai lại hét ầm đi tìm .
Nói rồi Mộng Ánh mở cửa xe bước vào trong nhà , không quên quay lại vẫy tay chào anh, Đinh Tuấn Trạch ngồi trong xe nhìn bóng dáng cô bước vào trong nhà rồi anh mới lái xe rời đi.
Mộng Ánh và Mộng Cao Lãnh sống ở nhà riêng ,không sống cùng với ba mẹ vì một phần hai anh em cũng đã lớn muốn có