Nói rồi Đinh Tuấn Trạch đi thẳng lên lầu , quản gia Lâm thấy anh nói vậy cùng đành nghe theo , ông thở dài một cái khẽ lắc đầu rồi đi vào trong.
Đinh Tuấn Trạch cảm thấy hơi mệt với công việc cùng vì một phần trong người cũng đang có chút men rượu , Đinh Tuấn Trạch lên đến phòng của mình rồi bước nhanh vào phòng tắm cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng trên cơ thể mình ra đi lại phía vòi tắm bật vòi lên một luồng dòng nước lạnh xả xuống người anh giúp anh tỉnh táo lại hơn .
Từ lúc ở trong quán bar cho đến bây giờ trong đầu anh toàn những câu nói của Mộng Cao Lãnh như một lời cảnh tỉnh nhắc nhở dành cho bản thân anh.
Thừa nhận bản thân vô cùng yêu Mộng Ánh nhưng lại đang khiến cuộc sống của cô càng ngày càng trở nên rắc rối hơn.
Nhưng anh yêu cô vậy tại sao anh lại lừa dối cô , yêu người con gái khác trong bản thân cô và anh đang người yêu của nhau .
Những giọt nước lành lạnh rơi từ mái tóc ướt xuống khuân mặt đẹp đến mê người của anh chảy xuống cơ thể anh , Đinh Tuấn Trạch nắm tay thành nắm đấm , dùng lực đấm lên tường trầm giọng nói :
- Vẫn là của một mình tôi Đinh Tuấn Trạch!
Đinh Tuấn Trạch ở trong phòng tắm khoảng 30 phút sau anh mới bước từ phòng tắm ra , trên người chỉ cuốn một chiếc khăn ngang hông , một khăn lâu mái tóc ướt của mình từ từ đi lấy một bộ đồ ngủ mặc lên người rồi leo lên giường nằm ngủ .
Phía Mộng Ánh cô vẫn còn thức và đang ngồi call với Diệp Nhi.
Mộng Ánh thở dài nhìn vào màn hình rồi nói :
- "Bây giờ đã vậy , không biết sau này còn như thế nào nữa đây"
Diệp Nhi giọng vỗ về nói :
- "Dù có chuyện gì sảy ra đừng có mềm lòng , hãy nhớ trước đây anh ta đã đối xử với cậu như thế nào"
- "Cứ nói như vậy trước đi , chuyện của trước đây mình cũng chưa quên" (Mộng Ánh nói)
Diệp Nhi nghe Mộng Ánh nói vậy bán tính bán nghi , lời Mộng Ánh vừa nói ra có thể chỉ là lời phủ nhận cho rằng việc Mộng Ánh có thể cho Đinh Tuấn Trạch một cơ hội nữa là điều khả năng