- Vào đi, nó đang muốn gặp em rồi đấy!
Mộng Ánh cười nhẹ rồi đáp:
- Vâng!
Do dự một lúc, Mộng Ánh cũng gật đầu đồng ý, cô đi lại phía cửa xịt sát khuẩn xong, hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí cô đẩy nhẹ cánh cửa mà bước vào.
Đinh Tuấn Trạch nhìn thấy có người bước vào liền quay ra nhìn, anh nheo mày vẻ mặt giận dỗi, lạnh giọng nói:
- Tưởng không vào?
Đi lại bên phía giường bệnh của anh, cô ngồi xuống chiếc ghế mỉm cười nói:
- Ai nói với anh là em không vào?
- ...
Đinh Tuấn Trạch im lặng có vẻ như đang rất giận, lẽ ra lúc tỉnh dậy người đầu tiên anh nhìn thấy phải là cô mới đúng, đằng này cô lại làm anh hụt hẫng có chút buồn vì điều đó lại không xảy ra.
Bây giờ anh giận, lạnh nhạt với cô cũng không trách anh được.
Nhìn Đinh Tuấn Trạch một lúc lâu cô thở dài một tiếng rồi nói:
- Thôi được rồi em sai em sai, xin lỗi anh rất rất nhiều!
Đinh Tuấn Trạch làm lơ, vẫn im lặng quay mặt nhìn sang hướng khác.
Mộng Ánh thấy vậy liền nói:
- Không nói chuyện với em đúng không? Được, vậy em ra ngoài!
Mộng Ánh giả vờ đứng dậy bước đi, đúng như cô dự đoán, anh quay mặt lại nhìn cô, gằn giọng nói
- Cho em ba giây quay lại ngồi xuống ghế!
Đương nhiên là cô sẽ quay lại ngồi yên vị xuống ghế rồi, Mộng Ánh từ một người phải xin lỗi chỉ sau vài giây bỗng trở thành người được dỗ.
Cô trêu đùa nói:
- Tưởng không nói chuyện nữa!
Đinh Tuấn Trạch cũng ấm ức lắm nhưng phải giữ trong lòng, vì bây giờ anh vô cùng nhớ cô thật sự anh muốn đứng dậy ôm cô vào lòng cho đỡ nhớ nhưng hoàn cảnh không cho phép, cơ thể anh bây giờ có khác gì đang bị cố định trên giường chứ, phần đầu chỉ cử động quay sang hai bên nhưng phải thật sự nhẹ nhàng, còn chân thì lại bây không thể di chuyển được, mặc dù tay không sao nhưng muốn ôm sẽ rất khó chịu.
Anh cáu có nói:
- Thì bây giờ nói rồi.
Mộng Ánh không đùa nữa, cô nhìn anh một lúc rất lâu nhẹ nhàng mà hỏi:
- Có khó chịu lắm không?
- Có! Rất khó chịu, nhưng nếu bây giờ được ai đó hôn một cái thì sẽ hết ngay.(Đinh Tuấn Trạch nói)
Mộng Ánh nheo mày nhìn anh đặt ra dấu hỏi chấm, mặc dù vừa mới thoát hỏi bàn tay thần ch*t xong thì tự nhiên từ đâu ra lại lòi thêm cái tính cơ hội này.
Cô lắc đầu nói:
- Không.
Anh cầm tay cô lay nhẹ, có khác gì một đứa trẻ đang năn nỉ đòi mẹ mua kẹo không? Nhìn mặt anh bây giờ không hiểu sao lại khiến Mộng Ánh mềm lòng, cô gật đầu nói:
- Rồi rồi, chỉ một cái thôi.
Mộng Ánh ngồi xuống bên mép giường bệnh dần đưa môi lại gần mặt anh nhưng chưa kịp chạm má thì một tay anh giữ chặt lấy eo cô, đầu quay nhẹ sang khiến cả hai đều chạm môi.
Đinh Tuấn Trạch ngậm lấy hai cánh môi kia, Mộng Ánh giật mình muốn đẩy anh ra nhưng nhớ lại rằng anh đang bị thương, nên đành ngồi im cho anh làm gì thì làm.
Phải một lúc sau anh rồi khỏi môi cô, Mộng Ánh bĩu môi nói:
- Đau không?
Đinh Tuấn