Sao mình lại có cảm giác đau bụng vậy nè.
Mộng Ánh đứng dậy tiến lại với tay tắt lò vì sóng, rồi ngồi lại xuống ghế từ từ ngả lưng xuống một ôm bụng, cố gắng hít thở sâu rồi thở ra nhịp nhàng.
Nhớ lại lời của Diệp Nhi nói, cô mới đưa tay sờ vào hai bên túi áo, nhưng chợt nhận ra điện thoại lại để trên phòng ngủ.
Mộng Ánh vịn tay vào bàn mà đứng dậy, bước lên từng bậc thang, lúc bình thường mỗi khi đi lại đã khó rồi vậy mà bây giờ còn kèm theo cơn đau đang âm ỉ dưới bụng khiến mỗi bước đi của cô càng khó khăn hơn.
Mãi đến hơn mười phút, cô mới bước lên đến nơi.
Mồ hôi trên trán mỗi lúc một nhiều, khó khăn lắm Mộng Ánh mới bước vào được đến giường, cầm lấy chiếc điện thoại trên tay, cô bấm gọi cho Diệp Nhi nhưng phải đến lần gọi thứ hai đầu dây bên kia mới bắt máy, Mộng Ánh giọng yếu ớt nói vào loa:
- “Nhi Nhi…mình…đau bụng…quá!”
Diệp Nhi đang ngồi chăm chú vào máy tính, khi vừa nghe thấy liền vội vã sắp xếp đồ nhưng không quên trả lời lại:
- “Cậu chờ mình một lát, mình về nhà ngay!”
Nói xong liền tắt máy, nhanh chóng đi lại phòng quản lí thông báo nghỉ việc, mà trở về nhà.
Mộng Ánh bên này bị cơn đau lấn át, cô bắt đầu cảm thấy ở bên dưới đang ướt dần, một chút máu đỏ hoà với chất dịch nhầy đang chảy ra.
Khoảng hơn năm phút sau, tiếng chiếc xe cứu thương cũng ngày một gần hơn, Diệp Nhi từ bên ngoài gương mặt đầy lo lắng, hốt hoảng chạy lại ôm lấy Mộng Ánh mà nói:Cậu cố gắng một chút, xe cứu thương đến rồi đừng lo.
Miệng thì trấn an coi từng chút một, nhưng bản thân lại đang là người lo nhất ở trong đây, Mộng Ánh cắn chặt răng nhăn mặt chịu đau, mà nói:Mình đau…mau lên…mình không chịu nổi nữa rồi!
Sau đó, Mộng Ánh nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, ngồi trong xe cô cố gắng nghe theo lời hướng dẫn của y tá, thực hiện những bước cơ bản để sẵn sàng khi về đến bệnh viện sẽ đưa thẳng đến phòng sinh.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, cũng là lúc chiếc xe dừng lại, Mộng Ánh nhanh chóng được di chuyển đến vào bên trong.
Bác sĩ bắt đầu tiến hành các bước theo từng gian đoạn, Mộng Ánh được đưa lên bàn sinh, Diệp Nhi cũng nhanh chóng trang phục bảo hộ rồi vào bên trong với cô.
Nhìn cô nằm trên bàn sinh, nước mắt cứ thế rơi xuống gò má Diệp Nhi, Mộng Ánh nén cơn đau mà cười mỉm một cái, rồi nói:Mình sinh chứ cậu có sinh đâu, mình chưa khóc sao cậu lại khóc rồi?
Diệp Nhi nắm chặt lấy đôi bàn tay mềm mại của Mộng Ánh mà nói:Đừng nghĩ nhiều về anh ta nữa, mình biết cậu đang nghĩ gì, cố lên…chúng ta sắp được gặp bé con rồi!
Mộng Ánh gật gật đầu, bác sĩ bắt đầu gắn máy thở vào người cô, vì do sinh non mà cơ thể của Mộng Ánh đang yếu, nên trong quá trình sinh gặp phải trường hợp xấu sẽ nhanh chóng chuyển qua sinh mổ.
Theo hướng