Có lẻ như cô chưa từng cảm thấy hối hận với việc mình đã làm năm xưa với chính người em gái đã mất của mình.
Tại sao con người cô có thể trở nên độc ác đến như vậy?.....
Tiếng nói của anh cứ vang vọng dài trong đầu...tại sao cô phải hối hận? À đúng rồi, cô thật lãng trí.
Chính cô giết em gái mình mà, sao không hối hận đi.
Lại một lần nữa nở một nụ cười khinh bỉ dành tặng cho bản thân mình.
- Ha! Có phải hối hận rồi thì anh sẽ tha cho tôi đúng chứ.
Tần Tổng! Tôi xin lỗi, tôi hối hận rồi đấy.
Anh tha cho tôi đi ha?
Lời nói tựa như cầu xin cho có lại mang theo sự khinh bỉ đặc biệt dành tặng cho anh.
Hối hận? Hối hận cái gì chứ! Cô sống trên đời này chưa từng biết hối hận là gì.
Cô chẳng làm gì cả, cô chẳng có điều gì tiếc nuối để khiến bản thân mình phải hối hận với anh.
Cô chẳng làm gì cả!!
- Khả Phong! Tôi nói cho anh biết, cả cuộc đời này của tôi chưa từng biết hối hận là cái gì! Tôi không làm gì cả.
Sau này sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến người hối hận đó lại chính là anh.
Và chỉ có thể là anh mà thôi.
Cô mạnh miệng nói lên những lời ấy, tựa như chẳng sợ trời cũng không sợ đất.
Cô chẳng còn điều gì để sợ ngoài nỗi ám ảnh tâm lí cứ vọng thẳng vào đầu này nữa rồi.
Bàn tay bóp gương mặt của cô ngày một dùng