Còn chưa để cô kịp hiểu những lời mà mình vừa nói, Ân Diên Tuyền đã xé rách cả thân váy trắng đắt tiền, vòng một tay qua nách xóc cô bế lên.
Cả người cô dán chặt vào người anh, đôi chân buông thõng dưới đất.
Từ khi bị liệt nửa thân dưới, Dương Khánh Đình vô cùng sợ hãi khi bị nhấc lên cao.
Cô sợ ngã.
Sắc mặt cô cắt đã không còn máu, run rẩy bấu vào vai của Ân Diên Tuyền, liều mình cầu xin anh đừng buông cô ra.
Ân Diên Tuyền nhếch lên khoé miệng, nhưng nhìn anh chẳng có bất cứ ý cười nào cả, thậm trí còn khiến cho người ta thêm lạnh gây.
Tay anh trượt xuống luồn vào mép quần lót của cô, Dương Khánh Đình lập tức rùng mình, lắc mạnh đầu không muốn.
Bỗng nghe anh gầm gừ bên tai.
“Dương Khánh Đình, cô quả là một người phụ nữ *** ****.
Nhìn xem, tôi chỉ vừa mới động vào cô mà cô đã “ướt” luôn rồi này.”
Cô ngây người, mặt từ trắng bệnh chuyển hẳn sang màu đỏ lựu, nhưng bỗng chuyển sang tím tái khi nghe câu nói tiếp theo đó của anh.
“Chắc hẳn là không chỉ với tôi, với bất kì người đàn ông nào cô cũng bày ra cái biểu cảm thèm khát như vậy phải không?”
“Không…”
Đột nhiên, anh cầm cả hai chân cô kẹp vào eo mình, ép cô vào tường.
Dương Khánh Đình cảm nhận được có một thứ cứng rắn đang cọ vào nơi riêng tư của cô, còn chưa kịp hoảng hốt, Ân Diên Tuyền đã đâm mạnh vào sâu bên trong.
Cô không kịp chuẩn bị, kết quả là đau đến căng cứng cả sống lưng, há miệng tham lam hớp vào từng ngụm không khí.
Nhưng Ân Diên Tuyền không hề cho cô thời gian để định thần đã hung bạo luân động bên trong cô.
Những tiếng rên rỉ nỉ non vang vọng bên trong căn phòng có đôi chút chật hẹp.
Nhưng nếu nghe kĩ, thì trong những âm thanh đó còn mang cả sự kìm nén và đau đớn đến khó nói thành lời.
Ân Diên Tuyền gặm cắn lên cần cổ trắng nõn của Dương Khánh Đình, càng nghĩ cô cũng sẽ ở dưới thân của một người đàn ông nào đó mà ra sức uốn éo thân người, rên rỉ một cách kiều mị như vậy, anh càng thêm tàn bạo in lên những nốt ấn kí đỏ rực trên khắp thân người của cô.
Anh ép cô lên tường, yết hầu nam tính của anh rung lên, đi theo đó là một dòng chất lỏng màu trắng rỉ xuống thành từng giọt bên dưới vùng tư mật của cô.
Dương Khánh Đình gục trên vai anh, mồ hôi nhễ nhại ở trên trán, bây giờ đến cả thở với cô cũng thật nặng nề.
Đột nhiên Ân Diên Tuyền bế cô bước vào trong phòng ngủ, mà thứ đó của anh vẫn chưa rút ra khỏi người cô.
Mỗi bước anh đi là một lần cô phải cắn môi chịu đựng sự dày vò từ bên dưới phần nhục thể sưng vù.
Anh thả cô nằm xuống