Nắng ngày thu là nắng vàng nắng ngọt, ngoài vườn, những giọt nước óng ánh cảnh mây trời trượt từ trên phiến lá nhỏ xuống đất một tiếng kêu thanh.
Trong căn biệt thự, ở trên tầng cao nhất là một căn gác xép khá rộng rãi và sạch sẽ, mái nhà và một phần ba diện tích mặt tường đều làm bằng kính để trong những đêm rằm có thể ngắm trăng sao.
Kê bên cạnh một mặt kính hướng thẳng ra cổng nhà là một chiếc ghế bành rất to, dạng giống giường nằm.
Kể từ khi phát hiện ra căn gác xép này, Dương Khánh Đình đã biến nơi đây thành chốn nhỏ của một mình cô.
"An thối! Ông không mau đi làm việc đi mà gọi tôi ra đây làm gì?" Nhiên Nhiên phụng phịu, đánh vào vai của An Sinh: "Tôi còn nhiều việc lắm.
Không rảnh để theo ông ra đây nghe ông nói vớ nói vẩn đâu."
"Tớ gọi cậu ra đây là có việc thật mà!" Thấy Nhiên Nhiên giận dỗi, An Sinh luống cuống tay chân: "Có phải dạo gần đây lại có một tên khác đang theo đuổi cậu có đúng không?"
"Vậy thì sao?"
"Cậu đừng nhận lời hẹn hò của hắn! Thực ra hắn chẳng phải là người tốt gì đâu.
Hồi trước tớ mới thấy hắn đi đu đưa đi với một cô gái khác trên phố xong!"
Dương Khánh Đình nằm trên chiếc ghế bành êm ái, trên tay cầm một cành hoa thược dược, thân váy trắng nhìn ra bên ngoài cửa kính nghe hai con người bên dưới đưa đẩy nhau ở dưới góc vườn.
Thực ra cô không hề có ý định nghe lén đâu, chỉ là bọn họ nói chuyện to quá mà thôi.
"Hứm! Chuyện của tôi, ông quan tâm làm gì? Ông là gì của tôi mà ngăn cản tôi?"
"Sao mà không quan tâm được! Vì cậu là..."
"Là?"
Nhiên Nhiên mở to mắt mong chờ khi An Sinh bỗng đỏ mặt im bặt không nói nữa, Dương Khánh Đình ở trên căn gác xép cũng không tự chỉ được mà rướn người gần cửa kính nghe ngóng.
"Vì, vì, vì, vì cậu, cậu, cậu là...!là..." An Sinh hít vào một hơi thật sâu, xấu hổ hét lớn: "Vì cậu là người tôi thích!!!"
Cả căn dinh thự chấn động, Dương Khánh Đình nằm trên ghế bành ngẩn cả người, nhìn hai người họ nói với nhau đôi ba câu nữa rồi ôm lấy nhau thắm thiết, nhất thời chẳng biết nên nghĩ gì cho phải.
Cô thở dài.
Tình yêu cũng sẽ có lúc đơn giản như vậy sao? Một tình yêu tự do không ép buộc.
Dương Khánh Đình cảm thấy hơi ghen tỵ.
Trong khi người khác đang bận ngả vào trong vòng tay của nhau, thì cô lại đang lo một chuyện khác.
Kì tháng của cô đã trễ hơn một tuần rồi chưa tới, hay là cô đang mang thai?
Nghĩ tới khả năng đó, bờ môi cô đã run rẩy mím chặt vào nhau.
Cô không muốn đi khám thai, bởi vì cô sợ nếu kết quả đúng thực sự là như vậy, cô nghĩ mình sẽ chết thật mất.
Không phải là cô không muốn có con, chỉ là mang thai trong hoàn cảnh này thật không đúng lúc.
Quan hệ giữa cô và Ân Diên Tuyền đang gặp một số vấn đề chưa giải quyết rõ ràng.
Đợi thêm một lúc nữa, khi mọi thứ đã yên ổn, chắc chắn cô sẽ cho anh một người con.
Chỉ mong đây chỉ là do thiếu một số chất dinh dưỡng trong cơ thể dẫn đến kì tháng thất thường, chứ không phải là mang thai.
Dương Khánh Đình không biết là cô đã nằm đây thẫn thờ được bao lâu, mãi đến khi điện thoại bên cạnh bỗng rung lên, cô mới sực tỉnh táo lại.
Cô cầm điên thoại nhìn một số máy lạ, hơi lưỡng lự nhưng vẫn ấn trả lời, còn chưa kịp mở miệng hỏi
thì bên kia đã nói trước.
"Xin chào, có phải là Dương Khánh Đình, từng học ở trường cấp ba XX lớp A không?"
"Ư...! ừ.
Xin hỏi chị là ai vậy?" Nghe một giọng nữ thánh thót xa lạ, lại biết được hồi cấp ba cô từng học ở đâu, Dương Khánh Đình không thể nén nổ