Nói cho anh? Nói cho anh cái gì?
Dương Khánh Đình đưa mắt nhìn anh, trong ánh nhìn của cô ẩn chứa sự mông lung và mơ màng.
Ân Diên Tuyền muốn cô nói về những chuyện khi đó sao? Về chuyện tin đồn cô ngoại tình cùng với An Sinh?
Nhưng để làm gì? Tại sao anh lại muốn cô nhắc về nó? Là để cảnh cáo cô à?
Dương Khánh Đình run rẩy, Ân Diên Tuyền vẫn nắm tay cô, khi thấy cô lảng mặt đi, tay anh chuyển qua ôm hai bên má của cô giữ lại.
Ánh nhìn của anh như muốn ghim sâu trên thân người của cô, rất ấm nóng và chân thành, nhưng với Dương Khánh Đình, cô lại cảm thấy nó như muốn thiêu cháy cả người cô.
Nếu cô nói là cô hoàn toàn vô tội, cô chưa từng làm việc gì sai trái, liệu anh có tin rồi buông tha cho cô không?
Sẽ không đâu.
Vì trong thâm tâm anh luôn ấn định rằng cô là một người phụ nữ phóng đãng và hư hỏng, chẳng phải sao?
Dương Khánh Đình cắn cắn môi, khẽ giãy ra khỏi tay anh rồi lùi người ra một khoảng với anh, đầu cúi gằm xuống đất sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Sợ anh lại tin cô có những suy nghĩ bất chính với Mặc Phong, Dương Khánh Đình vứt luôn hộp bánh kem matcha vào trong thùng rác gần đó.
Cô thà trở thành một kẻ không có tình nghĩa trong mắt người khác còn hơn là làm liên lụy đến người bạn duy nhất còn lại của cô.
Cô thì thế nào cũng được, nhưng Mặc Phong tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
Ân Diên Tuyền chứng kiến sự sợ hãi đến dị đoan của Dương Khánh Đình, cả thân anh sững sờ, trong chốc lát tim anh như đã vỡ ra thành từng mảnh.
Sắc mặt anh tối lại như đã chìm hẳn vào trong màn đêm, bất chợt anh đứng phắt dậy, không nhìn cô mà quay trở về nơi mà anh dừng xe.
"Quay về thôi.
Đừng để người khác nghĩ ngợi về việc sinh nhật con mà không có mẹ."
Dương Khánh Đình không dám cãi lại lời anh, chỉ vâng lời rồi lẳng lặng theo sau gót chân anh.
Đúng vậy, cô mãi mãi sẽ chỉ ở sau bóng lưng lạnh lẽo của anh mà thôi.
Lúc này khi ở nhà, Ân Thẩm Ngạn rời mắt khỏi đại sảnh đang tổ chức tiệc sinh nhật cho mình.
Cậu cố vượt qua những lời chào hỏi và bu quanh của đám người khác, đi tìm một người hầu.
"Này cô, bố tôi đâu rồi? Cả mẹ tôi nữa."
Người hầu đó lúng túng, cô ta cũng không biết nên chỉ lắc đầu.
Thấy vậy, Ân Thẩm Ngạn chán nản mà biếng nhác cởi phanh cái nơ đỏ đang thắt ở trên cổ ra, bước lên trên tầng.
"Cô dặn mấy người khác cùng làm thế nào để kết thúc bữa tiệc sớm đi.
Sinh nhật con cái mà không có bố mẹ thì còn có nghĩa lí gì?"
Ân Thẩm Ngạn rời đi chỉ để lại cho những người hầu sự hoang mang và khó xử.
Nhưng lời của tiểu thiếu gia, bọn họ không dám làm trái nên đành cắn răng nghĩ cách để mời khéo những vị khách về.
Cuối cùng, bữa tiệc dự định sẽ tổ chức tới tận mười một giờ đêm lại kết thúc khi chỉ vừa mới hơn tám giờ.
Những người hầu chia nhau dọn dẹp lại đại sảnh, trong số đó có hai người hầu nữ được phân công bê những món quà của khách tặng lên phòng của Ân Thẩm Ngạn.
Lúc kiểm tra sơ qua những món đồ, một người hầu thấy lạc giữa cả một đống quà lại có một chiếc hộp nhỏ không ghi tên người