Chân của người nhiều năm không đi lại sẽ có hiện tượng teo cơ và xương chân nhỏ lại, nhưng những năm gần đây, chân của Dương Khánh Đình lại trở nên rất thon dài và phổng phao như trước lúc cô bị liệt
Ân Diên Tuyền tự hỏi tại sao anh lại không nhận ra điều này sớm hơn.
"Em ngay từ đầu đã có thể tự đi lại? Em lừa tôi?"
"Không phải, em chỉ mới hồi phục lại khả năng đi lại mới ba năm thôi.."
"Ba năm?! Thời gian dài như vậy sao em lại giấu tôi hả?!"
Nhận phải giọng điệu trách cứ của Ân Diên Tuyên, Dương Khánh Đình rụt người lại, kéo chăn trùm kín lên cả người mình.
Đôi mày kiếm của Ân Diên Tuyền nhíu lại càng thêm chặt, có thể thấy được anh đang rất tức giận.
"Em thật chẳng coi tôi ra gì cả.
Lúc nào cũng lừa tôi.
Em mà cứ như vậy, tôi thực sự đã nghĩ rằng em ở sau lưng tôi ngoại tình cả đời rồi!"
"Không phải mà Diên Tuyền!" Dương Khánh Đinh ôm chặt lấy chăn, đôi mi mắt lấp loáng như bất kì lúc nào cũng có thể bật khóc trở lại.
Thật kì lạ.
Ngày trước cô rất ít khi đổ lệ, nhưng từ khi ở bên anh, nước mắt cô cứ không thể kìm được mà tuôn rơi.
"Em bị oan, thật sư là em bị oan mà?...!Em bị người ta hạ thuốc, bị đưa đến giam ở một căn phòng xa lạ...!Em chẳng thể làm gì được ngoài chờ An Sinh tới cứu, rồi sau đó...!rồi sau đó..."
Ân Diên Tuyền nhẹ nhàng vuốt lên một bên má ướt đẫm nước mắt của cô, đôi mắt anh ánh lên sự xót xa.
“Đúng vậy, có gì thì phải nói ra hết thì tôi mới biết được.
Nhớ đến quãng thời gian trước đó anh mù mờ mà nghi ngờ cô quá nhiều, trong lòng của Ân Diên Tuyền cảm thấy rất hối hận, anh thấy chính bản thân mình đúng là một tên cặn bã khi không tin cô.
Hắn đồng ý, nhưng trong thâm tâm hắn thấy người nà không đáng tin nên