Trong tháng đầu Hứa Du đi làm, ngoài sự kiện nhảy lầu vào ngày đầu tiên ra, thì sau đó đều rất bình yên, không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả. Đàm Tư Niên vô cùng bận rộn, ngày hôm đó tại bữa tiệc, sau khi chính thức giới thiệu cô với ba trợ lý thì không quan tâm tới cô nữa, bình thường cứ thoắt ẩn thoắt hiện, làm nhóm Trần Nguyên cũng bận như chó theo.Hứa Du ngày càng cảm thấy áp lực hơn, người ta luôn bận rộn như vậy, mà cô ở phòng làm việc lại rảnh rỗi không có việc gì làm, thật là xấu hổ mà. Chuyện này giống như một học sinh nghèo bước vào lớp trọng điểm nhờ đi cửa sau, đặc biệt không hòa hợp.Hèn gì các công ty lớn chỉ tuyển dụng nhân tài ưu tú, còn người bình thường không có cách nào vào công ty lớn được. Người ta giỏi mà mình thì không biết gì, người ta thông thạo còn mình vô cùng chậm chạp, chẳng cần ai nói gì, mình cũng có thể chết vì chán nản buồn phiền rồi!Cho nên không phải là các công ty lớn không cho người bình thường cơ hội, mà người bình thường có vào cũng chơi không nổi đâu. Đây không phải chuyện mà chỉ động viên đôi câu, rồi cố gắng làm việc chăm chỉ sau một thời gian là có thể giải quyết được.Phải nỗ lực trên cả nỗ lực mới có thể theo kịp với trình độ của người khác.Lại một tuần mới đến, quẹt thẻ vào làm, học tập qua máy tính và mấy cuốn sách liên quan, Hứa Du cảm thấy nhờ làm ở tầng này mà mình vô cùng ‘phật hệ’, thật sự, ngay cả khi bị ghẻ lạnh thờ ơ lâu như vậy mà cũng không sa sút tinh thần hay cáu kỉnh, cô thật bội phục mình.(*Phật hệ là không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có.)“Du Du,vào văn phòng của anh một lát.”Góc bàn đột nhiên bị gõ hai cái, khiến Hứa Du đang đắm chìm trong mớ từ vựng tiếng Anh căn bản chuyên ngành kiến trúc bị hết hồn. Nhìn thấy Đàm Tư Niên không biết đi công tác về khi nào, cô hơi ngạc nhiên, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức đứng dậy, “Ồ, được.”Thật ra Đàm Tư Niên tìm cô cũng không có việc gì, chờ Hứa Du ngồi xuống trước mặt mình, anh mới nói, “Thời gian này anh hơi bận, không quan tâm đến em. Em cảm thấy bây giờ mình đã có thể bắt đầu công việc được chưa?”Hứa Du thầm nói trong bụng câu hỏi đúng là một cái bẫy, nếu cô quá khiêm tốn thì có thể sẽ bị bỏ rơi tiếp, nhưng nếu quá tự tin, thì hình như cô không có tư cách lắm.Đàm Tư Niên và cha anh đều như nhau, thật là xảo quyệt!Sau khi đắn đo một lúc, Hứa Du dè dặt đáp, “Nếu công việc không quá phức tạp, thì em nghĩ mình có thể làm được.”Đàm Tư Niên nhướn mày, đôi mắt xếch đặc biệt rõ ràng nhìn cô, “Cho nên, em cảm thấy bản thân mình khá là được rồi.”Hứa Du nghẹn lời, có người đáng ghét thế này sao!“Giận à?”“Không – có -” Nếu khoảng cách giữa hai từ này không lớn như thế, thì Đàm Tư Niên còn có thể có gắng tin đôi chút. Anh mỉm cười, “Anh không có ý gì khác, một tháng nay em cứ luôn xem mấy thứ khô khan máy móc kia, nên có thể sẽ không thật sự hiểu được công việc của nhóm Trương Thiên đâu. Cho nên từ ngày mai em hãy theo Trần Nguyên, quan sát những việc anh ấy làm. Nếu sau một tuần mà em vẫn cảm thấy có thể làm được, thì anh sẽ bắt đầu sắp xếp công việc cho em.”Hứa Du cau mày, cô không ngốc, Đàm Tư Niên đã nói như vậy, thì chắc chắn trình độ hiện tại của cô chưa đạt, cảm thấy cô còn chưa đủ điều kiện để làm việc cho anh. Nghĩ tới thì thật khó chiu, nhưng công là công, tư là tư, cô không nghĩ anh sẽ cố ý công kích cô trên phương diện công việc, vì vậy cô gật đầu, “Được rồi.” Dù sao anh cũng là ông chủ, lời anh là sắc lệnh, ai bảo cô đi cửa sau chứ!Đàm Tư Niên thấy cô ngoan ngoãn hợp tác thì rất hài lòng. Anh đã chuẩn bị đối mặt với cơn thịnh nộ của cô bé này rồi. Dù sao đãi ngộ của Hứa Du sau khi vào công ty cũng không như những gì anh đã hứa. Trước đó đã thống nhất rằng cô sẽ theo anh để học hỏi nâng cao kiến thức, song một tháng qua, cô gần như bị cô lập với mọi người, không quen với ai.Bất cứ cô gái nào đối mặt với tình huống này, thì tâm lý cũng khó mà có thể bình tĩnh như vậy.Thật ra, cô ấy có quyền bày tỏ sự bất mãn của mình.Nhưng không.Biểu hiện của Hứa Du tốt hơn nhiều so với dự đoán của anh.Chỉ thái độ này thôi cũng đã hiếm thấy lắm rồi.Nghĩ tới đây, thái độ của Đàm Tư Niên không khỏi mềm mỏng lại, ôn tồn giải thích: “Không phải anh cố tình làm khó em. Có thể em cảm thấy một tháng đã đủ dài, nhưng theo anh, còn lâu lắm mới đủ. Nếu chỉ muốn làm những việc thông thường, như in, chỉnh lý tài liệu và ghi lại nội dung cuộc họp như một trợ lý, thì khả năng của em đã quá đủ. Nhưng rõ ràng em không muốn như vậy, và dì Triệu không muốn em trở thành một người tầm thường, cho nên em đừng vội, hãy quan sát kiên nhẫn và tỉ mỉ, một tuần nữa anh sẽ tìm lại em.”Cho dù Hứa Du có oán giận thế nào, cũng chỉ có thể dịu dần trước những lời nói chân thành của Đàm Tư Niên. Cô nhìn anh, vểnh môi nói, “Thật ra… anh không cần phải như vậy.” Với mối quan hệ khá là lúng túng của họ, thì dù anh có mặc kệ cô, bình thường chỉ dẫn cô theo như một chiếc bình hoa, cũng không ai có thể trách anh được.Sư phụ nhận vào cửa, còn tu hành là tự bản thân ta!Đàm Tư Niên mỉm cười, không nói gì thêm, ý bảo cô có thể ra ngoài.Buổi tối về nhà, mẹ và chú Đàm hẹn hò chưa trở về, cô bèn gọi đồ ăn bên ngoài để giải quyết bữa tối. Sau khi tắm xong nằm trên giường đắp mặt nạ, cô đột nhiên nhớ tới những lời Đàm Tư Niên nói với cô hôm nay, cảm thấy thật rối rắm phức tạp.Tổng giám đốc Đàm người ta đúng là có tác phong mà!Lúc này, Triệu Thục Hoa đẩy cửa vào, “Đắp mặt nạ sao? Cẩn thận dính xuống gối đó, cũng không biết lót giấy nữa.” Bà vừa nói, vừa rút hai miếng khăn giấy đưa tới.Hứa Du nhận lấy lót hai bên, “Con còn tưởng phải trễ hơn nữa mẹ mới về chứ! Mẹ, tối nay chú Đàm dẫn mẹ đi ăn cái gì vậy, mẹ có mang về cho con không?”Triệu Thục Hoa tức giận, “Mang cái gì, hôm nay không phải con được phát tiền lương rồi à? Được bao nhiêu?”Hứa Du hét lên, “Con quên mất!” Cô mở khóa điện thoại, tìm thấy lời nhắc chuyển khoản của ngân hàng trong một loạt tin nhắn chưa đọc, rồi nhanh chóng xoay màn hình điện thoại về phía mẹ mình , “Mẹ, ba ngàn năm trăm, con đã kiếm được ba ngàn năm trăm!” Số tiền đầu tiên trong đời tự mình kiếm được, Hứa Du cứ nghĩ mình sẽ không quan tâm nó nhiều hay ít, nhưng khi thật sự