Đàm Thanh Ninh mím môi, khẩn trương cào cào tóc: “Cậu đứng lên rồi nói.”
Cô nằm thế này, cần cổ dài trắng rất nổi bật.
Bạch Tân Hàn nhìn hai bên tai đỏ ửng của cô mấy giây, đứng thẳng dậy.
Qua mấy tiếng xoạt xoạt, cậu đã mặc quần áo tử tế, lấy một cái ghế ngồi xuống.
Đàm Thanh Ninh ngồi dậy từ trên giường, quay người ngồi đối diện với khuôn mặt thâm trầm của Bạch Tân Hàn.
“Sau này mình phải làm bác sĩ.” Đôi mắt Đàm Thanh Ninh sạch sẽ, giọng nói dịu dàng, “Trong mắt bác sĩ không phân biệt giới tính.”
Bạch Tân Hàn nhíu mày nhìn cô, môi mím chặt không nói lời nào.
Khóe môi Đàm Thanh Ninh giật, không biết nên nói gì.
Là bác sĩ, chắc chắn sẽ tiếp xúc với người bệnh nam. Sau này khi đi thực tập, còn phải luân chuyển các phòng ban. Tuy giờ cô nghĩ cũng cảm thấy có xấu hổ, nhưng sau này làm nhiều sẽ quen thôi.
Thấy Bạch Tân Hàn im lặng, Đàm Thanh Ninh xoay người, cầm ống nghe đặt ở bên cạnh cất vào ba lô.
Cô vừa kéo khóa xong, đột nhiên nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Bạch Tân Hàn: “Cậu có thể không làm bác sĩ không?”
Đàm Thanh Ninh quay đầu lại, ngạc nhiên mở to mắt: “Không được.”
Cô còn nghĩ lời này chỉ là đùa vui: “Mình học y, không làm bác sĩ thì làm gì?”
Bạch Tân Hàn đứng dậy, mím môi: “Cậu có thể làm nghiên cứu sinh, thầy giáo, hoặc tùy tiện làm gì đấy, không cần làm việc cũng được.”
Đàm Thanh Ninh kinh ngạc hé môi, dừng lại vài giây rồi nói: “Mình cảm thấy mình không có năng khiếu học thuật.”
Bình thường thành tích của cô không tệ, dựa theo số người mà bệnh viện cần tuyển, cô rất có hy vọng sẽ được trúng tuyển học thạc sĩ. Tuy vẫn chưa xác định được phương hướng cụ thể, nhưng đại khái cũng đã quyết định được chuyên ngành học thạc sĩ rồi, đây là việc cô chưa từng nghĩ đến từ trước đến nay. Cô có thể đến bệnh viện để được thực tập chính quy, đồng thời còn có thể vừa làm vừa học, có thể tiết kiệm được thời gian 3 năm học lên, đó là lựa chọn của hầu hết các sinh viên trường y bây giờ.
Bạch Tân Hàn đi đến trước mặt cô, nét mặt không đổi hỏi: “Nếu có bệnh nhân thích cậu hoặc quấy rối cậu thì sao?”
Không ai hiểu hơn Bạch Tân Hàn, bệnh nhân dễ dàng yêu bác sĩ chăm sóc mình thế nào. Nhất là Đàm Thanh Ninh là một bác sĩ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, có đủ sự kiên nhẫn, rất dễ làm cho người khác có tính ỷ lại.
Ở trong mắt cậu, Đàm Thanh Ninh làm cái gì cũng tốt. Dục vọng ham muốn giữ cô rất lớn, thế nên cậu thầm nghĩ đem Đàm Thanh Ninh giấu đi, tuyết đối không cho người khác có cơ hội mơ tưởng.
Đàm Thanh Ninh nhìn chằm chằm Bạch Tân Hàn, mi tâm nhíu lại: “Không đâu, trong lúc đó bác sĩ và bệnh nhân không tiếp xúc nhiều….”
“Có.” Chỗ hình xăm của Bạch Tân Hàn hơi đau.
“Mình là một ví dụ.” Cậu chống lại ánh nhìn của Đàm Thanh Ninh, nói từng chữ.
Đàm Thanh Ninh đối với cậu mà nói, không khác gì mảnh gỗ khi chết đuối, lửa nóng trong trời tuyết, hòn đảo trên xa mạc, ánh sáng trong màn đêm.
Thích cô, là chuyện hiển nhiên.
Ngày nghỉ lễ 1/5, Đàm Thanh Ninh và Quý Lam ngồi tàu cao tốc về nhà.
Đàm Thanh Ninh dựa lưng vào ghế, ngẩn người ngắm vườn hoa rau cải xẹt qua bên ngoài cửa sổ.
Mùa này, hoa cải chưa nở nhiều. Nhìn ra xa xa thấy từng mảng lớn màu vàng óng ánh.
Bên cạnh là mảng rau màu xanh biếc um tùm tươi tốt, một khung cảnh phong phú đầu mùa hè.
“Sao nhìn cậu có vẻ không yên lòng thế?” Qúy Lam ngồi bên cạnh chọc chọc cánh tay Đàm Thanh Ninh.
Đàm Thanh Ninh quay đầu, đôi mắt có chút mê mang.
Ngày đó xem như hai người tan rã trong không vui.
Ngoài mặt nhìn không ra cảm xúc của Bạch Tân Hàn, nhưng cô biết trong lòng cậu không vui.
Nhưng mà bây giờ cô không có cách nào giống như hồi học cấp ba, đồng ý với tất cả yêu cầu của cậu, với sự hiểu biết cơ bản của cô, dùy trì dáng vẻ bên ngoài không để tâm đến là xong.
Năm ấy thi đại học, cô đã hứa thế nào. Nếu Bạch Tân Hàn không xảy ra chuyện, nhất định cô sẽ học y thật tốt để cứu người. Giờ cậu đã phẫu thuật thành công, sao cô có thể không thực hiện đúng như lời hứa đã hẹn.
Hơn nữa mấy năm trở lại đây, càng dấn sâu vào y học kết hợp với việc thực tập tại bệnh viện, học y đối với cô không chỉ là …. Vì lời hứa hẹn năm ấy.
Qúy Lam không để ý phản ứng của Đàm Thanh Ninh, có chút tò mò tình cảm của hai người: “Aiz, tình hình bây giờ của cậu và Bạch Tân Hàn thế nào?”
Đàm Thanh Ninh thành thật trả lời: “Vẫn còn tiếp xúc….”
Cô hơi dừng lại, buồn buồn nói: “Bây giờ không giống trước đây.”
“Đương nhiên là không giống. Nếu bây giờ cậu đồng ý theo yêu cầu Bạch Tân Hàn, nói không chừng sau này sẽ phải kết hôn với cậu ta.” Qúy Lam thở hắt ra, không nhịn được nêu ý kiến bản thân.
Lần đó cô nhất thời kích động, mắng Bạch Tân Hàn một trận. Sau đó lương tâm thấy băn khoăn nên thẳng thắn nói chuyện này cho Đàm Thanh Ninh.
Đàm Thanh Ninh không trách cô, trầm mặc một lát sau mới giải thích chuyện này.
Qúy Lam nghe xong ngạc nhiên không hết, không biết nên nói gì với sự sắp đặt của số phận.
Mối quan hệ này, thật sự rất rắc rối.
Đàm Thanh Ninh do dự xong, kể cho Qúy Lam nghe chuyện không thoải mái lần trước của hai người.
Qúy Lam vỗ cái ‘bộp’ vào tay vịn giữa hai người một cách khó chịu.
Âm thanh thanh thúy.
“Mình đã nói rồi mà!!” Qúy Lam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Lần này cậu không được chiều cậu ta nữa!!”
Qúy Lam hùng hổ: “Từ lúc học cấp ba mình đã nhìn ra!! Bạch Tân Hàn kia chính là ỷ vào cậu đối với cậu ta rất tốt, không cho cậu thế này không cho cậu thế kia, dục vọng giữ người lớn như vậy.”
Cô ấy còn khoa trương giang hai cánh tay ra để miêu tả, sau đó trọc trọc cánh tay cô bạn thân, tức giận: “Còn cậu thì nghe theo cậu ta răm rắp!”
“Dù sau bây giờ hai người không ở cùng một chỗ, lúc này cậu ta đang theo đuổi cậu, cậu chẳng có lý do bắt buộc nào để đồng ý. Cậu nghìn lần phải nhớ rằng thật kiên trì, không được thỏa hiệp vì cậu ta nghe không!!”
Đam Thanh Ninh ngồi bên cạnh nghe bạn thân cằn nhằn lải nhải bên tai, hơi buồn cười đè cánh tay đang múa may của cô ấy lại.
“Được rồi được rồi! Mình không nghĩ đến việc sẽ không làm bác sĩ, cậu yên tâm.”
Lúc đó, Bạch Tân Hàn chịu quá nhiều tổn thương và sinh bệnh, cô thuận theo cậu là việc nên làm.
Còn bây giời…..
Đúng rồi!! Bây giờ thì sao?
Tâm trạng Đàm Thanh Ninh bỗng dưng trầm xuống, vẻ mặt ngưng trọng.
Bạch Tân Hàn mắc bệnh trầm cảm, mấy năm nay bệnh tình cậu thế nào?
Cô cầm di động đang đặt
trên bàn, gửi tin nhắn qua, muốn hỏi xem.
Bạch Tân Hàn trả lời rất nhanh: [Không biết]
Không biết?
Đàm Thanh Ninh nhìn ba chữ lãnh đạm này, ấn đường cau chặt.
Hẳn đây là lời nói thật, mấy năm nay chắc chắn cậu không đi bác sĩ kiểm tra thường xuyên.
Đàm Thanh Ninh mím môi, gửi thêm tin nhắn sang.
[Sau khi cậu thi xong đi khám được không?]
Bạch Tân Hàn cách một lúc mới trả lời: [Cậu đi cùng mình?]
Đàm Thanh Ninh thấy người này có dấu hiệu thỏa hiệp, vội vàng đồng ý.
Mấy phút trôi qua, di động Đàm Thanh Ninh kêu.
Bạch Tân Hàn: [Được]
Nhìn thấy tin nhắn trả lời, trong lòng không hiểu sao có cảm giác vui vẻ, khóe miệng cong lên.
Bạch Tân Hàn nhìn thì rất lạnh lùng, có đôi khi hơi quá kiêu ngạo thôi, cố gắng nói chuyện vẫn rất ổn.
Tàu cao tốc chậm rãi tiến vào thành phố C, tâm trạng của Đàm Thanh Ninh càng vui vẻ hơn.
Bởi vì cuối tuần hay có việc, cô không có nhiều thời gian để về nhà.
Hai người họ tạm biệt nhau ở nhà ga, mỗi người đi một hướng khác nhau, một người đi về phía lối ra, người còn lại đi về phía tàu điện ngầm.
Mới vừa tách ra cùng Qúy Lam không lâu, Đàm Thanh Ninh nhận được điện thoại của bố.
“Thanh Ninh, đến nơi chưa?”
“Con mới ra khỏi nhà ga.”
Đàm Thanh Ninh nói chuyện điện thoại, xác định xem bố đứng ở đâu xong, đeo ba lô trên lưng đến địa điểm đã hẹn.
Nhà ga thành phố C rất lớn, chờ đến khi cô tìm được xe của bố thì đã qua mười phút.
“Hôm nay trong ga thật nhiều người.” Đàm Thanh Ninh ngồi trên ghế lái phụ, tự nhiên nói chuyện cùng bố.
“Ngày nghỉ mà.” Đàm Minh Hữu cười, “Chúng ta đến thẳng nhà cũ luôn.”
“Được ạ. Không thì mấy ngày này con ở ở đó được không?” Đàm Thanh Ninh đề nghị.
Bố cô nhìn sang, vẻ mặt phức tạp.
Tranh thủ lúc con gái đang thắt dây an toàn, Đàm Minh Hữu quay đầu nhỏ giọng nói “Ừm.”
“Bà nội gần đây thế nào ạ? Tinh thần có tốt không?” Đàm Thanh Ninh không chú ý đến sắc mặt của bố, tự quay lại hỏi.
Đàm Minh Hữu ngập ngừng, khẽ thở dài.
Tâm trạng Thanh Ninh bắt đầu căng thẳng, tim đập thình thịch.
“Bố nói với con trước để con lưu ý. Bây giờ tinh thần của bà rất tốt, người gầy đi nhiều.” Đàm Minh Hữu lái xe, chậm rãi nói.
Đàm Thanh Ninh “A” một tiếng, chóp mũi cay cay.
Đàm Minh Hữu liếc mắt nhìn con gái, biết cô khó chịu, thấp giọng dặn dò: “Một thời gian trước vào viện lần nữa, giờ bà nội con vẫn chưa biết, con cứ làm như không biết gì.”
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu: “Con biết rồi.”
“Đúng rồi hiện tại trong nhà ngoài bà nội và dì Quân còn có cô y tá trẻ tuổi, là người mà chú Bạch đặc biệt tìm đến để chăm sóc bà. Con coi cô ấy như người chăm sóc bình thường là được, tránh để cho bà nội nghi ngờ.”
“Chú, chú Bạch ạ?” Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu lên, hoang mang không dứt.
Là chú Bạch, người mà cô đang nghĩ ư?
Đàm Minh Hữu khẳng định suy nghĩ của cô trả lời: “Đúng vậy, là bố của Bạch Tân Hàn. Con còn nhớ không?”
Đàm Thanh Ninh gật đầu, đăm chiêu nghĩ.
“Khoảng thời gian trước chú Bạch có gọi cho bố, nói đã biết chuyện của bà. Khi đó bà nội đang nằm ở viện quan sát. Chú Bạch tìm giáo sư Tiêu của bệnh viện Minh Nhân đi trực tiếp từ thành phố A đến đây xem bệnh cho bà. Sau khi bà nội xuất viện, còn tìm một y tá có chuyên ngành tốt ở trung tâm phục hồi đến chăm sóc cho bà.”
Đàm Minh Hữu thở dài: “Lần này phải cảm ơn ông ấy.”
Đàm Thanh Ninh nhẹ nhàng gật đầu, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Không cần phải nói, chuyện này chắc chắn do Bạch Tân Hàn nói cho chú Bạch biết, nhưng đến nay chưa từng thấy cậu nhắc đến lần nào….
Đàm Minh Hữu không nhận ra sự khác thường của con gái, nói chuyện mấy câu với cô, lái xe đến thẳng nhà cũ.
Đã chuẩn bị tốt tâm lý biết ‘bà nội rất gầy’ nhưng khi trực tiếp nhìn thấy bà gầy đi bao nhiêu, lòng cô vẫn thấy chua xót.
Bà nội ngồi trên ghế, trên người mặc bộ quần áo mỏng lộ phần cổ. Phần cổ lộ bên ngoài gần như chỉ còn một lớp da bọc xương, không hề có thịt.
“Bà nội!! Cháu về rồi đây!!” Cô giả vờ vui vẻ quát to một tiếng, chạy chậm đến bên cạnh bà.
“A, Thanh Ninh của chúng ta về rồi.” Nhìn thấy cháu gái, bà vui mừng nở nụ cười.
“Cháu ở đây hai ngày, bà không được chê cháu ầm ĩ đâu đấy.” Đàm Thanh Ninh cười hì hì nói chuyện, trái tim lại co thắt.
Cô có thể nhìn ra, sức khỏe của bà nội đã yếu hơn nhiều dịp Tết.
Ánh mắt dần vô thần, cả người gầy đi, tình trạng tinh thần, trí nhớ đều không bằng trước.
Buối tồi, Thanh Ninh đã chơi cùng bà nội một ngày trở về phòng, gửi tin nhắn qua WeChat cảm ơn Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn gọi lại luôn.
Đàm Thanh Ninh nhận điện thoại, nói chuyện cùng Bạch Tân Hàn một lát.
Trước khi cúp máy, cô nói cảm ơn thêm lần nữa: “Dì Lý rất chuyên nghiệp, thái độ rất thân thiện. Cảm ơn cậu.”
Giọng nói của Bạch Tân Hàn nghe không ra cảm xúc: “Không cần cảm ơn. Dù sao thì mình có ý định xấu, mưu đồ gây rối.”