Giản Ninh luôn nóng nảy, đã quyết định việc gì thì phải làm ngay, cô giao chuyện nhà cửa cho trợ lý Triệu Huy mà anh trai cho mình, chuyện này nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa.
Cô chuyển luôn ra ngoài ở.
Dì Trương nhìn nàng dọn đồ thì lo lắng nói: "Cô chủ, cô có cần đợi cậu chủ về rồi hãy chuyển không?"Giản Ninh nhìn bà ta một cái rồi lơ đễnh nói: "Không cần.
"Dù sao anh cũng không quan tâm, anh chỉ muốn duy trì hôn nhân của bọn họ để có được sự hợp tác giữa hai nhà, không phải vừa ý anh sao?Cô thấy hơi khó hiểu, không phải Dung Thiếu Ngôn đã nói dì Trương là người của bà Chu sao, sao hai người họ thế này đã lâu mà bà Chu vẫn chưa nói gì với cô?Triệu Huy đã đến chuyển đồ giúp cô, vì vậy cô không nghĩ nhiều về điều đó nữa.
Khi Dung Thiếu Ngôn về đến nhà thì không thấy Giản Ninh đâu, còn tưởng rằng cô vẫn chưa về, bèn hỏi dì Trương: “Cô chủ vẫn chưa về à?”Dì Trương ngập ngừng nói: "Cô chủ chuyển đi rồi.
"Dung Thiếu Ngôn khựng lại một chút, còn tưởng rằng mình nghe lầm, cau mày nói: "Cô ấy chuyển đi đâu vậy?"Dì Trương cúi đầu giải thích: "Cô chủ nói ở nhà không tiện làm việc, nên chuyển đến gần công ty.
"Dung Thiếu Ngôn nghe vậy thì cảm thấy đầu óc trống rỗng, lảo đảo cả người, sắc mặt anh càng tái nhợt hơn, dì Trương vội vàng đỡ lấy anh, quan tâm hỏi: "Cậu chủ không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không?"Vì anh bị bệnh nên nhà họ Dung có bác sĩ riêng.
“Không cần.
” Dung Thiếu Ngôn xua tay, điều chỉnh lại hô hấp, giơ tay ôm lấy trái tim đau nhức.
Anh không thể phân biệt được rốt cuộc là tim mình thật sự đau hay chỉ là ảo giác.
Anh nhớ cô đã nói "Em không muốn thích anh nữa.
".
Dung Thiếu Ngôn nhắm mắt lại, cười giễu cợt một cái, sao cô có thể thích mình chứ? Trước giờ cô luôn giả dối, cô thích anh cũng vì có mục đích, lần này cô chỉ lạt mềm buộc chặt thôi.
Anh cong môi cười khẩy, anh lại muốn xem xem cô có thể ở bên ngoài bao lâu.
Dung Thiếu Ngôn tắm rửa xong xuôi thì nằm dài trên giường, vô thức trở mình sang một bên, nhưng phía đối diện lại trống không.
Anh nhắm mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng dù thế nào anh cũng không thể ngủ được.
Mấy ngày sau Giản Ninh cũng không về.
Không hiểu sao Dung Thiếu Ngôn lại không muốn quay lại ngôi biệt thự trống trải nên quay trở lại ngôi nhà cũ của nhà họ Dung, ông cụ Dung chột dạ hỏi anh: “Có phải Ninh Ninh đã biết lúc trước ông giả bệnh rồi không? Nó cũng không tới thăm ông nữa.
"Dung Thiếu Ngôn cười dịu dàng với ông cụ: "Cô ấy sẽ không trách ông đâu.
"Ông cụ nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cháu trai mình thì thở dài, nhìn vào xa xăm: "Thiếu Ngôn, cháu nói xem có phải ông đã làm sai rồi không?"Ông cụ cũng không biết liệu sau này khi xuống đất, ông cụ Giản có trách mình hay không.
Trái tim của Dung Thiếu Ngôn thắt lại, anh gượng cười nói: "Ông nội không sai đâu.
"Ông cụ Dung lắc đầu, nhìn về phía xa.
Khi anh rời khỏi ngôi nhà cũ, mẹ Dung - bà Chu nói