Dung Thiếu Ngôn – người bị Giản Ninh đuổi ra ngoài nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô thì biết đây là ranh giới nổi giận của cô.
Anh nắm chặt đôi tay mà vừa nãy anh vẫn giữ, nhìn Giản Ninh bằng ánh mắt ấm áp, chậm rãi giải thích: "Trong khoảng thời gian chúng ta ở riêng, mẹ và ông nội đã nảy sinh nghi ngờ rồi.
Triệu Huy là người của anh trai em, nên chắc hẳn Ninh Ninh cũng không muốn bố mẹ và anh trai mình biết về tình hình hiện tại của chúng ta.
"Anh nói đúng điểm mấu chốt của Giản Ninh, cô hơi do dự, bố mẹ và anh trai rất yêu thương cô, cô không muốn họ lo lắng.
Cô nhíu mày, đôi mắt đẹp chuyển nhìn sang Dung Thiếu Ngôn, cô khoanh tay trước ngực, giễu cợt nhìn anh: "Vậy anh muốn làm gì? Em không tin anh có ý tốt như vậy.
"Trong mắt Dung Thiếu Ngôn ẩn chứa những cảm xúc sâu xa, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại lạnh nhạt, anh khẽ nói với giọng điệu ốm yếu: “Chỉ là anh không thích phiền toái mà thôi.
”Nhưng thật ra đặt cô trong tầm mắt của mình thì anh mới yên tâm.
Thấy anh như vậy, Giản Ninh tức giận, lườm anh một cái, hất cằm ngạo nghễ nói: "Được, trả tiền thuê nhà 10 triệu một tháng!"Cô chướng mắt bộ dáng giả nhân giả nghĩa của anh, rõ ràng anh lạnh lùng vô tâm, lại còn muốn giả bộ dịu dàng, không biết anh có thấy ghê tởm hay không.
Vậy thì cô sẽ gài bẫy anh, dù sao anh cũng cho rằng mình tiếp cận anh là có mục đích riêng, cho nên cô không thể lãng phí cái danh xấu này đúng không?Dung Thiếu Ngôn cạn lời, ngước mắt lên, ánh mắt anh âm u không nhìn thấu: "Được.
"Thấy anh dễ thương lượng như vậy, Giản Ninh cảm thấy không bình thường cho lắm, cô nheo mắt nhìn anh nói: "Phải chia phòng ngủ, ngủ chung phòng với người mình không thích sẽ thấy ghê tởm lắm phải không?"Có vẻ như Dung thị thực sự giàu có! Anh biết rõ mình bị bẫy, nhưng nói trả 10 triệu một tháng cũng trả, thảo nào anh lại tự tin cho rằng cô nhắm đến Dung thị.
Chậc chậc, một năm là 100 triệu, kiếm tiền thật dễ dàng.
Dung Thiếu Ngôn nhói đau trong lòng, từng câu từng chữ ẩn chứa sự chán ghét của cô như đang đục khoét trái tim anh, anh nói ngay và luôn: "Không hề.
"“Cái gì?” Giản Ninh cau mày, không hiểu ý anh.
Dung Thiếu Ngôn kiên định nhìn cô, gằn từng chữ: "Ngủ với Ninh Ninh không hề ghê tởm.
"Giản Ninh không nói nên lời, không biết người đàn ông này không thể nhìn thấu này muốn làm cái gì, cô tức giận nói: "Anh có ghê tởm hay không thì ai thèm quan tâm, dù sao thì em cũng ghê tởm.
"Nói xong cô bỏ mặc anh một mình rồi kéo vali vào phòng ngủ.
Để Dung Thiếu Ngôn sững sờ tại chỗ, vẫn không thể tin được.
Anh muốn chất vấn cô tại sao cô lại từ bỏ mình, nhưng anh không thể.
Hôm nay anh đến tìm cô đã là điều tốt nhất mà anh có thể làm rồi.
Hai người tiếp tục sống chung dưới một mái nhà, nhưng Dung Thiếu Ngôn hầu như đều ở công ty và chỉ trở về vào đêm khuya, vì vậy hai người rất hòa thuận.
Sau một thời gian, Giản Ninh vẫn lo lắng cho người bạn