Dung Thiếu Ngôn đã tăng giá lên thẳng hai trăm triệu nên không ai cố gắng báo giá tiếp.
Cho dù viên hồng ngọc có quý giá đến đâu thì sợi dây chuyền này cũng không đáng để họ phải bỏ ra nhiều tiền như vậy.Người bán đấu giá mỉm cười, nhìn mọi người và bắt đầu cầm búa: "Hai trăm triệu lần một, hai trăm triệu lần hai, hai trăm triệu lần ba… Xong!"Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là đứa con hoang đàng nhà ai vậy? Anh vừa cố tình nâng giá và mua rất nhiều thứ, bây giờ lại bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một sợi dây chuyền.Giản Ninh liếc nhìn về phía đó, suy nghĩ xem người đó là ai?Tất cả những thứ người đó mua đều là thứ cô báo giá, lần này thì mua đứt luôn vật đấu giá của cô.Hình ảnh của Dung Thiếu Ngôn hiện lên trong tâm trí cô, nhưng cô lắc đầu và nghĩ rằng điều đó là không thể.
Chưa kể anh không thể tiêu tiền phung phí như vậy, mà có lẽ anh còn đang nằm trong bệnh viện.Sau một tiếng gõ búa khe khẽ, sợi dây chuyền cứ thế rơi vào tay người khác.Khi người đấu giá hạ búa xuống, Dung Thiếu Ngôn đau đớn như thể trái tim anh bị khoét rỗng, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy may mắn.
Dường như chỉ cần sợi dây chuyền vẫn còn thì bọn họ vẫn còn có thể như trước.Mặt trời của anh vẫn còn...Dường như đã quá lâu rồi, anh gần như quên mất cô là một cô gái quyết đoán và bá đạo.Cô thích thứ gì thì nhất định phải lấy được.
Không thích thứ gì thì ném đi không chút do dự…Sau khi người đó giành được sợi dây chuyền hồng ngọc, Giản Ninh đã lấy lại tinh thần.
Ai giành được nó cũng không liên quan gì đến cô.Viên ngọc như mặt trời đó cũng không còn liên quan gì đến cô nữa.Cố Sênh Ca nghiêng đầu nhìn Giản Ninh và cong môi nở nụ cười một cách khó hiểu, chị cậu vừa nói lời tạm biệt với quá khứ thì phải.Cô và chồng cô chắc chắn có những câu chuyện xưa cũ, nhưng cô đã bước ra khỏi những câu chuyện đó.Cậu mím môi, ngồi thẳng dậy, chậm rãi đưa tay ra, mạnh dạn nắm lấy tay Giản Ninh đặt lên đùi mình.Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện ngang ngược như vậy với người chị mà cậu coi như thần, tim cậu đập như trống trận.Khi nắm tay cô, cả người cậu cứng ngắc không dám động đậy, hóa ra tay chị cậu lại nhỏ như vậy, cậu có thể nắm chặt chỉ bằng một tay.Giản Ninh giật mình khi thấy tay mình đột nhiên bị nắm chặt, cô quay sang nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.Cô chớp mắt và hỏi: "Sao vậy?"Cố Sênh Ca rất căng thẳng, đôi mắt như cún con của cậu ẩn chứa sự hoang mang giống như khi bị bắt quả