Thiên Lam 3 tuổi, Jack 1 tuổi...
Khi đó Lina thường hay đưa bé Jack tới Lục gia chơi, Thiên Lam cùng Nhất Thiên ngày nào cũng quấn quýt bên thằng bé cực kì dễ thương này. Jack rất ngoan, bị người lạ là Thiên Lam và Nhất Thiên vây quanh mà không hề khóc nhè, ngay mới 1 tuổi đã thể hiện rõ tính cách mạnh mẽ như này rồi, không biết khi nào lớn sẽ bá đạo như nào...?
Mỗi lần Thiên Lam thò tay vào trong nôi, nhéo má của Jack, chỉ thấy thằng bé mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô. Thiên Lam thích thú:
- Em Jack thật là ngoan.
Thiên Lam lại cười tít mắt, vui vẻ xoa xoa đầu Jack. Đột nhiên thằng bé trừng mắt nhìn cô khiến cho cô giật mình. Nhưng ngay sau đó, không còn thấy ánh mắt đáng sợ kia của Jack nữa. Thiên Lam cứ ngỡ là mình nhìn lầm nên cũng không quan tâm đến cho lắm.
Thời gian dần trôi, Thiên Lam 5 tuổi, Jack 3 tuổi...
Lina và Jikey quyết định trở lại Pari, từ ngày hôm đó Thiên Lam không còn gặp lại cậu nhóc Jack dễ thương kia nữa.
Cuộc sống của cô trôi qua bình yên cùng với anh trai Nhất Thiên.
...
Một buổi tối nọ, Khả Như không sao chợp mắt nổi, lòng đầy bất an. Lục Tề Nam lo lắng vô cùng, hắn ôm cô thật chặt, ru cô ngủ. Vào khoảnh khắc đó, cô lại càng cảm thấy quyết định lựa chọn Lục Tề Nam quả là một quyết định sáng suốt vô cùng. Lục Tề Nam trước giờ chưa bao giờ làm những việc này, hắn là một tổng tài cao cao tại thượng cơ mà.
Nhưng ngày hôm nay, hắn ru cô ngủ. Khả Như chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như ngày hôm nay. Nói chính xác, từ ngày ở bên Lục Tề Nam, ngày nào cô cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc khi được người đàn ông mình yêu thương nâng niu, chiều chuồng, an ủi, vỗ về.
Cô dụi vào lồng ngực ấm áp của Lục Tề Nam, thủ thỉ:
- Em yêu anh.
Lục Tề Nam mỉm cười nhìn cô, rồi hắn lại không kiềm lòng được mà cúi xuống hôn lấy bờ môi ngọt ngào của cô, rồi hôn lên trán cô:
- Ngủ ngon! Có anh ở đây, không cần lo.
Cô gật đầu như con mèo ngoan ngoãn, lập tức nhắm mắt lại và cố ngủ say. Lục Tề Nam vẫn tiếp tục vỗ về cô, cho đến khi cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ ngon.
...
Con đường mịt mù, tăm tối, Khả Như không thấy rõ đường, chỉ nghe thấy một giọng nói văng vẳng vang lên bên tai:
- Cháu gái này!
Khả Như giật mình quay người lại đối diện với bà cụ, cô liền nhận ra bà cụ này chính là bà cụ mà cô từng gặp vào nhiều năm về trước. Ngày hôm đó là ngày cô tuyệt vọng nhất, cô đã gặp bà. Lúc đó bà bảo cô rằng trời sắp mưa rồi, mau về nhà đi.