Đột nhiên lúc này có một cô thư kí xinh đẹp khác bước tới chỗ Khả Như, cung kính cúi đầu:
- Thiếu phu nhân, tổng tài nói cô hãy vào phòng làm việc ạ.
Khả Như ngơ ngác, cô đảo mắt nhìn Quách Dương Thần một cách nghi hoặc, chỉ thấy cậu ta ho khan thêm một cái nữa:
- Thật ra thiếu gia đã nhận ra phu nhân từ nãy rồi ạ.
Nghe Quách Dương Thần nói, Khả Như mới chợt nhớ tới khi nãy Lục Tề Nam có hướng ánh mắt về phía cô. Hắn nhận ra cô thật sao?
Bây giờ hắn gọi cô vào văn phòng, để làm gì cơ chứ? Khả Như suy nghĩ mông lung, cô quay sang cô thư kí, cười méo mó:
- Tôi có thể không vào không?
- Tổng tài nói thiếu phu nhân có thể không vào!
Giọng nói của cô thư kí có chút ép buộc, cô ta cũng miễn cưỡng nở nụ cười. Nhưng câu nói này nhất định là có ẩn ý.
Khả Như mắt đảo quanh, có lẽ là không chạy được rồi. Cô đành bước theo cô thư kí:
- Vậy được rồi, văn phòng của anh ấy ở đâu?
- Dạ, mời thiếu phu nhân đi theo tôi ạ.
Thư kí quay sang cúi đầu với thư kí Quách rồi dẫn Khả Như vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài. Trong lúc đang đi, Khả Như suy nghĩ mông lung, không biết là phản ứng của Lục Tề Nam sẽ như thế nào khi cô đến công ti nhỉ.
Liệu hắn ta có tức giận không?
Một lát sau, thang máy đã tới tầng cao nhất của công ti, cô thư kí chỉ đứng ở bên ngoài:
- Mời phu nhân ạ.
- Ừ...
Khả Như miễn cưỡng nhấc chân bước vào phòng làm việc của Lục Tề Nam. Hắn ta đang chăm chú làm việc, dường như không để ý tới sự có mặt của cô vào lúc này.
Khả Như cũng bước thật khẽ tới ghế sofa, cô ngồi xuống và ngắm nhìn Lục Tề Nam đang làm việc. Hắn ta lúc nào cũng tỏa sáng ngời ngời như vậy, lúc tập trung làm việc lại càng đẹp trai hơn nữa. Khả Như dường như đã bị mê hoặc với vẻ đẹp này rồi.
Hắn ta là hồ ly tinh chắc?
Khi xong xuôi hết việc, Lục Tề Nam ngẩng mới ngẩng đầu lên và hướng ánh mắt về chỗ Khả Như đang ngồi. Cô đang chăm chú ngắm nhìn hắn thì đột nhiên bị hắn nhìn lại, cô vội vã quay mặt đi.
Nhanh chóng Lục Tề Nam sải bước đến chỗ Khả Như đang ngồi. Hắn cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt cô, nhưng cô vẫn không chịu nhìn hắn.
- Ngẩng mặt lên!
Một câu mệnh lệnh bá đạo phát ra từ miệng Lục Tề Nam, dường như là hắn ta đã quen với cái thói bá đạo này rồi thì phải, lúc nào cũng thích ra lệnh cho người khác.
Nhưng mà ai bảo hắn là Lục Tề Nam cơ chứ, cô không thể không nghe lời