Tại tập đoàn Lục thị.
Lục Tề Nam hiện đang họp, nhưng suốt buổi họp hắn chẳng chú ý một chút nào cả, hắn cứ nhìn điện thoại của mình chằm chằm. Sao Khả Như tới giờ vẫn chưa thèm gọi điện hay nhắn tin cho hắn chứ? Liệu có phải cô thật sự quyết định sẽ rời đi rồi không?
Không được, dù có chết hắn cũng phải ngăn việc đó lại.
Lúc đó trưởng phòng thiết kế đang báo cáo về ý tưởng và bản thiết kế mẫu trang sức mới nhất thì Lục Tề Nam giơ tay lên yêu cầu cô trưởng phòng ngừng nói. Đột nhiên bị tổng tài yêu cầu ngừng nói, cô trưởng phòng lo lắng hỏi:
- Lục...tổng. Anh không hài lòng chỗ nào sao?
- Các người không thể thiết kế gì đó mới mẻ sao? Làm lại hết cho tôi. Tan họp!
Lục Tề Nam đột nhiên nổi giận đùng đùng khiến cho cô trưởng phòng và tất cả nhân viên đều hoảng sợ. Bọn họ lập tức cúi đầu ríu rít xin lỗi:
- Xin lỗi Lục tổng, chúng tôi sẽ lập tức làm lại ạ.
Lục Tề Nam đùng đùng bước ra khỏi cuộc họp, đám nhân viên vẫn hoảng sợ cúi đầu cho tới khi bóng dáng Lục Tề Nam khuất dần, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu mấy ngày hôm nay tổng tài của bọn họ cứ bị sao ấy, cứ tức giận là lại trút giận lên đám nhân viên bọn họ.
- Huhu, liệu có phải tổng tài thất tình không nhỉ?
- Này, cô nói nhỏ thôi, cẩn thận bị đuổi việc đó.
- Tôi cũng thấy mấy ngày nay boss của chúng ta khó tính quá.
- Đúng rồi, có một dạo Lục tổng rất dễ tính mà ta.
- Hay là boss và phu nhân cãi nhau nhỉ?
- Ai mà biết được chứ.
- Thôi nào các cô gái, hãy tập trung làm việc nào!
Lúc này trưởng phòng Hạ mới giải tán đám đông đang bàn tán chuyện của Lục Tề Nam. Chuyện này mà để cho Lục Tề Nam nghe thấy thì tất cả coi như là tiêu đời. Cho nên bây giờ cần phải tập trung cao độ làm việc chứ không phải ở đây bàn tán về chuyện riêng tư của tổng tài.
Lục Tề Nam vừa bước đi vừa nói với Quách Dương Thần:
- Phái một nhóm vệ sĩ trông chừng thiếu phu nhân cẩn thận, tuyệt đối không để cô ấy ra khỏi nhà nửa bước. Có việc gì thì phải báo cáo ngay cho tôi!
Dường như Lục Tề Nam đã mất kiên nhẫn. Vốn dĩ là hắn muốn để cho cô thời gian suy nghĩ mọi chuyện, nhưng cô cả ngày hôm nay lại không thèm gọi điện cho hắn lấy một lần. Cô đúng là cái đồ vô tâm mà.
- Tuân lệnh thiếu gia.
- Mai có lịch trình gì không?
- Dạ, ở bên thành phố B có chuyện cần anh đích thân kiểm tra ạ...
- Được rồi, đi luôn trong tối nay đi.
Cho tới giờ phút này cô mà còn không gọi điện cho hắn,