Cảnh Nghi ngồi bên ban công dựa ghế đọc sách, dường như cô không để tâm đến sự có mặt của hắn.
Dù nhìn thấy vết son, cô cũng không chất vấn hắn.
Thấy cô bình thản, hời hợt như này hắn lại không hài lòng.
Hắn lại gần, ngồi xuống ghế định kéo cô vào lòng nhưng Cảnh Nghi lại ngồi nhích ra như phản đối hành động của hắn.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng, mọi thứ đều gượng gạo, cả hai có thể nghe thấy nhịp thở của nhau.
Cảnh Nghi không còn đọc sách mà nhìn ra bên ngoài, cuối cùng lên tiếng.
- Chúng ta đã bên nhau hơn một năm rồi nhỉ? Có lẽ là quá lâu với anh phải không?
- Ý của em là gì?
- Tôi thiết nghĩ đã đến lúc mình trở thành một món đồ cũ kĩ khiến anh chán ghét rồi.
- Cảnh Nghi, em đang suy diễn cái gì đấy?
- Liệu anh có muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta.
Cả người cô bị anh đè xuống ghế, cô tránh ánh mắt anh nhưng bị giữ lại đối mặt.
Anh nhìn kĩ khuôn mặt cô, bàn tay lướt trên mắt điều tiết hơi thở nặng nhọc.
Hắn không kiềm chế mà cúi xuống cậy mở môi cô, đầu lưỡi xông vào khoang miệng, bàn tay gấp gáp luồn vào trong áo cô.
Hắn muốn dùng hành động để trả lời câu hỏi cô đưa ra.
Hắn chưa từng chán cô và mối quan hệ này sẽ chưa thể kết thúc.
Hắn muốn có một gia đình với cô nhưng sao hai người luôn có những mâu thuẫn mà khi ở cùng nhau có lúc hắn thấy ngột ngạt đến vậy.
Cảnh Nghi nằm im chịu trận mặc kệ hắn cuồng dã trên cơ thể mình.
Trên áo hắn, vết son vẫn còn, nó như tia lửa muốn khảm vào mắt đến chói lòa, lặng lẽ đâm vào tim cô đau nhói.
- Anh đã ở bên cô ta?
Trạch Dương dừng lại động tác hôn cô, ánh mắt hướng về bên vai trên chiếc áo đang mặc khiến trong lòng bực bội.
- Tôi hỏi anh đã ở cùng cô ta?
- Cảnh Nghi, không như em nghĩ.
- Anh mang bằng chứng ngoại tình về nhà còn bảo tôi nghĩ sao nữa.
Hắn nhổm người đứng dậy, không trả lời cô mà đi thẳng vào nhà tắm.
Lúc tắm xong trở ra liền ném cái áo vào thùng rác.
Liếc thấy Cảnh Nghi vẫn ngồi bên ban công bình thản đọc sách thì nghẹn lời, những gì muốn nói lại không thể thốt ra.
Không gian bức bối như muốn nổ tung.
Hắn mặc vào người bộ đồ ở nhà rồi rời khỏi phòng.
Cảnh Nghi nghe thấy tiếng đàn piano.
Lúc căng thẳng, cô thấy hắn hay đánh đàn.
Cô bỏ sách chăm chú lắng nghe bản nhạc "I miss you" - đây là bản nhạc mà cô thường hay lỗi nhịp nhưng hắn chơi chưa bao giờ lạc.
Những nốt nhạc bay bổng nhẹ tựa mây trôi, trong veo, say đắm lòng người.
Điện thoại có tin nhắn đến, cô mở lên xem là một số điện thoại lạ.
Họ gửi đến cho cô hình ảnh Trạch Dương đi cùng Ngọc Linh đi trong khuôn viên bệnh viện, ảnh họ ngồi trên ghế mà Ngọc Linh tựa vai anh tình cảm và có cả ảnh cô ta dựa vào anh đi vào khách sạn.
Cô cũng không trả lời tin nhắn mà trực tiếp tắt điện thoại, lúc này tiếng nhạc lọt đến tai lại vô cùng khó chịu.
Cô đứng bật dậy, đóng rầm cửa lại.
Ở dưới nhà, Trạch Dương nghe thấy tiếng đóng cửa, ngón tay trên phím đàn nhấc lên rơi mạnh xuống nặng nhọc.
Hắn không hiểu vì sao cô lại có hành động như vậy.
Sáng thức giấc, Cảnh Nghi xoay sang không thấy hắn, như vậy đêm qua hắn lại không ở nhà.
Xuống dưới nhà, nhìn thấy hắn đang ngồi ăn sáng thì bước chân chậm lại.
Cô vừa ngồi xuống ghế thì hắn lên tiếng.
- Em có muốn đi đâu đó chơi không?
- Không phải là anh rất bận sao? Không cần phải miễn cưỡng như vậy.
Hắn nhìn cô thở dài, lại cúi xuống ăn sáng rồi rời khỏi nhà không nói thêm lời nào.
Nhiều ngày liền, giữa họ gần như không nói chuyện.
Khi hắn mở miệng nói, Cảnh Nghi chỉ lắng nghe mà không trả lời rồi cắt câu chuyện lặng lẽ đứng lên về phòng.
Đêm nay, hắn nhận được điện thoại lại rời khỏi nhà.
Cảnh Nghi nằm nhìn trân trân lên trần nhà, không