Tiếng súng nổ chói tai, Cảnh Nghi sợ hãi ôm chầm lấy Trạch Dương nhưng anh hoàn toàn bình thản không né tránh.
He hé mắt nhìn, cô thấy chồng mình không hề hấn gì nhưng súng của Mạnh Hải rơi xuống đất, tay anh ta nhuốm máu.
Mở choàng mắt, cô đứng lên xoay người Trạch Dương.
- Anh không sao chứ?
Anh gõ ngón trỏ lên trán cô trêu đùa.
- Làm sao để vợ xinh này ở một mình được chứ?
Mạnh Hải ôm cánh tay tái mặt, máu chảy ròng ròng xuống đất.
Cảnh Nghi nhìn anh ta thương cảm.
- Anh đừng cố chấp nữa, chúng tôi đưa anh đến bệnh viện.
Trạch Dương nhìn hắn thờ ơ.
- Tôi đã cảnh báo cậu rồi mà, cậu sẽ không nhanh bằng Hải Phong đâu, cậu nghĩ tôi đùa hả? Không vì vợ tôi thì tôi đã tiễn cậu đi chầu Diêm Vương rồi.
Cậu nghĩ đứng đây có thể lấy mạng tôi sao?
Cảnh Nghi kiên nhẫn khuyên giải.
- Ba anh đã giết ba Trạch Dương chiếm lấy trung tâm đào tạo ấy, mẹ anh thì giam giữ mẹ anh ấy suốt 10 năm không thấy ánh mặt trời, bà ấy còn cắt gân chân mẹ chồng tôi khiến bà không đi lại được.
Anh nghĩ xem hành động của ba mẹ anh có độc ác không? Khi ấy Trạch Dương mới 20 tuổi lại là sát thủ nên anh ấy mới giết ba mẹ anh trả thù....
Mạnh Hải cắt lời cô.
- Em nói dối, ba mẹ tôi không làm như vậy? Em chỉ đang biện minh cho hắn thôi.
Trạch Dương ghét bỏ, lòng kiên nhẫn đã hết.
- Được vậy cậu muốn chết, tôi cho cậu toại nguyện.
- Dừng lại.
Cản Nghi thất kinh khi thấy Nhất Phẩm cùng đàn em của Mạnh Hải đang đẩy mẹ chồng cô đến, họ gắn bom trên người bà chỉ chờ kích nổ.
Trạch Dương sững người, Tống Vinh đâu? anh đã cho người bảo vệ mẹ tại sao để bọn chúng mang được bà rời khỏi bệnh viện.
Khang Nam chết tiệt, bệnh viện gì mà để bệnh nhân bị bắt đi vậy chứ?
Mạnh Hải nhướn mày, cười thành tiếng.
- Cậu muốn đổi mạng mình cho mẹ cậu không?
Cảnh Nghi nhảy vèo xuống, đứng trước Trạch Dương.
- Không được, tại sao anh cứ muốn người phải chết như vậy? Anh dừng tay lại, tôi sẽ coi anh là bạn được chứ?
Trạch Dương kéo cô ra sau mình, lặng lẽ bước lên.
- Tôi và cậu giải quyết với nhau, những người không liên quan hãy để họ đi.
Mẹ Dung nhìn cảnh này lên tiếng.
- Hai đứa dừng lại đi, anh em đừng chém giết lẫn nhau được chứ? Nếu muốn thì mẹ chết thay hai đứa.
Cả Trạch Dương và Mạnh Hải đều bất ngờ nhìn chằm chằm vào bà Dung đồng thanh lên tiếng.
- Anh em?
Bà gật đầu, đôi mắt chứa nước như hồi tưởng lại quá khứ.
- Mạnh Hải, khi xưa, ba cháu vì lòng tham mà có ý định gi ết chết cả gia đình cô.
Sau khi sát hại bố Trạch Dương thì ông ấy có đến nhà nhằm giết cô nhưng khi tới, ông ấy nhìn thấy ảnh cô hồi nhỏ liền nhận ra cô chính là đứa em gái đã mất tích của gia đình nên đã ngừng tay lại không giết cô.
Nhưng mẹ cháu lại tưởng ông ấy có tình cảm trai gái với cô nên vì ghen tuông mà đã cho người bắt cóc cô giam cầm lại, hành hạ khiến chân cô không đi được nữa.
Vì sợ ba cháu biết nên bà ta không dám giết cô.
Cô là nghệ sĩ múa ba lê, đôi chân bị hủy hoại như vậy còn đau hơn cả cái chết.
- Không đúng, bà đang nói dối.
- Ta không nói dối.
Sau khi Trạch Dương sát hại cả nhà cháu cứu ta ra, ta không dám nói ba cháu là anh trai ta để nó có thể làm lại cuộc đời.
Bây giờ, hai đứa không thể lại sát hại nhau được, hãy tha thứ cho nhau được không? Nếu cháu muốn, ta sẽ tình nguyện chết để chịu tội thay Trạch Dương.
- Mẹ, chuyện con làm thì con chịu...thả bà ấy ra, tôi sẽ để cậu và người của cậu đi.
Cảnh Nghi nhìn Mạnh Hải với ánh mắt cầu xin anh hãy nghĩ lại, đừng gieo thêm ân oán giữa những người trong gia đình nữa.
Bà Dung thấy Mạnh Hải chưa tin liền lên tiếng.
- Nếu cháu không tin chúng ta có thể xét nghiệm ADN.
Ta là cô