Bước ra khỏi Phồn Hoa, cô mới thấy mình hít thở được không khí trong lành.
Đứng trước cửa chờ nhân viên đưa xe đến, ánh mắt Cảnh Nghi tối sầm lẫn hoảng hốt nhìn theo bóng người đàn ông mặc âu phục màu đen.
Cô giật tay mình khỏi tay hắn, chạy lại phía người kia gọi.
- Khánh Phi...!Khánh Phi
Cô đuổi theo chiếc xe dù nó đã vút đi.
Nhưng cô vẫn cố chạy theo mà ngã xuống bên đường.
Trạch Dương nhíu mày, bước lại gần, nhìn khuôn mặt cô ướt đẫm thì đôi mắt trở nên u ám.
Hắn bóp cằm cô hướng về mặt mình.
Giọng nói không có lấy một chút ấm áp.
- Cảnh Nghi, cô giỏi lắm.
Trước mặt tôi mà dám đuổi theo người đàn ông khác sao?
Cảnh Nghi hốt hoảng, người mà cô mong chờ suốt ba năm qua đã trở về.
Nếu anh ấy biết bây giờ cô sống thế này sẽ ra sao? Cô không muốn thấy sự khinh thường trong ánh mắt anh.
Cô nói trong vô vọng, sợ hãi cầu xin.
- Trạch Dương, anh có thể tha cho tôi được không? Anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần đừng bao nuôi tôi nữa.
Tôi cũng không cần tiền của anh nữa, số đã nợ thì tôi sẽ đi làm trả hết cho anh, sẽ không nợ anh một đồng nào cả được không?
Cảnh Nghi vô hồn, nước mắt tuôn ra như mưa, ánh mắt ánh lên sự đau khổ cùng cực.
Trạch Dương lóe lên tia lửa, cười lạnh lùng, thanh âm nhỏ nhưng lại rít qua kẽ răng.
- Cô biết mình đang nói gì không hả?
- Tôi biết, tôi xin lỗi...xin lỗi anh.
Xin anh hãy thả tôi đi được không?
Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của hắn, cô không dám nhìn nữa, đôi mắt đẫm nước cúi nhìn nền đất, lắp bắp.
- Xin lỗi...!xin lỗi
Hắn bóp mạnh cằm cô muốn bẻ cả xương hàm.
- Người đàn ông đó là ai? Tôi hỏi cô, hắn ta là ai?
Cảnh Nghi sợ hãi lắc đầu càng khiến hắn nổi điên.
- Cô nên biết điều một chút không đừng trách tôi ác.
Hắn lôi cô đứng dậy, mở cửa xe ném vào trong rồi đóng lại như muốn phá hủy cả xe lẫn người.
- Cô vì người đàn ông kia mà muốn thay đổi sao? Bây giờ thì quá muộn rồi? Cô đang khiến tôi không còn đủ kiên nhẫn với cô nữa rồi đấy.
Hắn lái xe đi, chiếc xe lao vút trên đường với tốc độ kinh hoàng.
Cảnh Nghi sợ hãi nhắm tịt mắt lại, tiếng gió rít ngoài cửa sổ như muốn xé toang chiếc xe ném vào không trung.
Cả người cô nhộn nhạo như bị say xe.
Mặt mũi tái nhợt, tay nắm vào dây bảo hiểm vằn lên trắng đỏ.
- Anh đi như này là không sợ chết sao?
Hắn không thèm để ý, càng lái xe nhanh hơn.
Lúc chiếc xe dừng lại cũng là lúc về đến sân biệt thự Hoa An Viên.
Cảnh Nghi hoàn hồn mở mắt, bàn tay lại bị nắm chặt lôi đi.
Dường như hắn đang vô cùng giận dữ, nên dù tay đau, cô cũng không dám chọc thêm vào quả cầu lửa này nữa.
Hắn mang cô lên tầng, ném cô lên giường.
Cả người mang theo hơi thở của quái vật.
Hắn mạnh tay kéo cổ áo như để hạ hỏa.
Cảnh Nghi sợ hãi, co người lùi lại góc giường.
Hắn nhìn thấy càng chán ghét, thêm muôn phần bực bội.
Cởi bỏ đồ trên người, hắn lại túm lấy tay cô lôi vào nhà tắm, xối nước lạnh lên người mặc cô gào thét, cả người run lên cầm cập.
- Lạnh
- Cô thích đối đầu với tôi hay đùa giỡn tôi sao? Cuộc chơi này chỉ có tôi được phép dừng còn cô vĩnh viễn không được lên tiếng.
Hắn xé nát chiếc váy trên người cô.
Cảnh Nghi sợ hãi nhưng không dám chống đối thêm.
Nước chảy qua từng thớ thịt, ngấm vào người lạnh buốt.
Bàn tay bị trầy xước khi nãy xót đau nhói.
- Đau...!tôi đau.
Thấy cô đã bình tĩnh lại, không còn là ánh mắt đau đớn khi nhìn thấy người lúc nãy nữa hắn mới dừng tay lại đẩy cô sang vòi nước ấm ra lệnh.
- Tắm sạch sẽ đi.
Cảnh Nghi như một con rối.
Giấu đi đôi mắt thất vọng về bản thân mình.
Cô nhớ lại bóng dáng của Khánh Phi, anh trở về từ bao giờ mà sao không tìm cô vậy?
Cô không thấy động tĩnh bên cạnh, người đàn ông kia đã rời khỏi phòng.
Cô nhìn mình qua tấm gương phản chiếu, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Trong gương, một cô gái có mái tóc dài đen nhánh xõa xuống lưng nổi bật trên nước da trắng mịn, môi mọng đỏ như ngậm nước.
Thân hình mảnh mai lại vô cùng quyến rũ.
Cô tự cười thầm bản thân mình.
Nếu cô không có vẻ ngoài