Cô cố bò dậy, lấy tay xé vạt váy đến đầu gối, xoay người rời đi.
Điện thoại gọi đến của Cảnh Anh.
Cô lau nước mắt, hít một hơi dài mới nghe máy.
- Chị, em đây.
- Em đang làm gì vậy?
- Em vừa đi đánh đàn piano cho một bữa tiệc, đang thay đồ chuẩn bị về đây.
Cảnh Anh giọng hoài nghi.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Hôn Nhân Lừa Gạt
3.
Hôn Luyến [ABO]
4.
Em Còn Yêu Anh Không?
=====================================
- Hắn không nuôi em mà vẫn để em đi làm sao?
Chỉ lời nói này của Cảnh Anh thôi khiến những gì hắn vừa nói với cô rõ ràng hơn bao giờ hết.
Chị gái cô còn nghĩ như vậy thì làm sao mà hắn không nghĩ vậy cho được chứ?
- Chị, em vẫn muốn tự chủ.
Chị nghỉ đi, em về đã.
Cô định hỏi tình hình điều trị của chị nhưng chẳng còn sức mà nói nữa.
Cô không còn cố gắng được nữa, không giả tạo mạnh mẽ được nữa.
Cô mong hắn vứt bỏ mình nhưng Cảnh Anh lại làm cô nhớ, hai người cô yêu quý nhất đang nhờ vào hắn.
Cô cười xen lẫn nước mắt, tại sao lại cứ đưa cô vào ngõ cụt như vậy chứ? Tại sao?
Nhìn lại tình cảnh mình? Cô mỉm cười mà trong lòng đau đớn? Ngước mắt nhìn lên trời đầy sao, nước mắt cứ thế rơi "Ba à, con sai rồi...!con sai rồi..
ba ơi, con làm sao để sửa sai bây giờ? Con thật sự mệt...!lúc này, con muốn giải thoát mình...!con thực sự muốn chết."
Trạch Dương về đến phòng, vào đến nhà tắm lại xoay người trở ra, đứng trên ban công nhìn Cảnh Nghi rời đi.
Có lẽ, hắn thực sự không còn kiên nhẫn với sự bướng bỉnh cô nữa.
Lần đầu tiên hắn bị một cô gái đá...!đá đi không chút luyến tiếc giống như cái cách mà hắn đã bỏ những người phụ nữ khác.
...!
Trời lạnh dần, tết Dương lịch cũng sắp đến, Trạch Dương không làm khó cô nữa.
Cảnh Nghi cũng đã đến viện làm việc để xin chuyển mẹ sang phòng thường nhưng họ nói dịch vụ của mẹ đã đóng tiền cả năm còn Cảnh Anh cũng đã được lo viện phí đầy đủ như vậy.
Cô xin họ hóa đơn viện phí, lưu lại số tiền mà hắn đã bỏ ra.
Bây giờ hắn không cần cô nữa cũng thật tốt.
Cô sẽ đi làm để kiếm tiền trả cho hắn, dù phải làm vất vả cả đời cô cũng sẽ trả cho hắn để đổi lấy tự do của mình.
Cô làm đủ việc, từ phát tờ rơi, đi giao hàng, làm bán thời gian ở quán cafe, miễn có tiền là cô làm.
Ngày nào cũng quần quật từ sáng sớm, đi học về lại lao đi làm đến nửa đêm mới lết được người về đến nhà.
Mỗi lần đi qua Nghiêm Dương là cô lại trang bị kín mít từ đầu đến chân để lỡ có nhìn thấy hắc ma thì anh ta sẽ không nhận ra mình....!
Chiều 31, cô đến viện đón Cảnh Anh qua viện của mẹ.
Dù mẹ mới chỉ mở được mắt, cả người chưa thể cử động phải dựa vào người khác nhưng đối với Cảnh Nghi đó cũng là một kì tích rồi.
Bà không nói được, chỉ lắc gật hoặc chớp mắt ra hiệu nhưng cô hi vọng mẹ hiểu những gì đang diễn ra.
Thấy hai cô con gái, khóe mắt bà có giọt nước, mồm đã bị méo sang một bên nhưng vẫn nở nụ cười.
Cảnh Nghi mua đồ chúc tết y bác sĩ đã chăm sóc mẹ.
Vì có hai chị em ở đây nên cô cũng để nữ y tá phục vụ mẹ về nhà trong hai ngày này.
Khuôn viên bệnh viện vẫn tấp nập người bệnh, mặc dù ai cũng mệt mỏi với bệnh tật nhưng không khí đón năm mới vẫn có.
Cảnh Nghi còn giúp các y bác sĩ trong khoa trang trí năm mới.
Sau khi xong việc, cô vừa định trở về phòng thì thấy một người phụ nữ trong phòng bệnh trực ngã xuống đất nên liền chạy vào đỡ.
Cả thân bà đè lên người cô nên phải chật vật lắm mới đưa