Dứt lời, hắn đưa tay lên xoa nắn ngực cô, Cảnh Nghi vội nắm lấy tay hắn chuyển xuống bụng.
Thật sự cô không muốn mệt thêm nữa.
- Thật sự không muốn?
- Tôi sẽ ngủ.
- Vậy thì ngủ đi.
Em cứ động đậy là nó cũng động theo đấy.
Viền môi hắn cong lên, tiếp tục vùi mặt vào cổ cô, ôm chặt cứng lấy cả cơ thể cô.
Hắn ngủ rất xấu, bá đạo ngang ngược như chiếm hữu cả vào giấc ngủ.
Cả đêm hắn ôm chặt không đổi tư thế, tay chân cũng kẹp chặt, người khổ chỉ là cô mà thôi.
Sáng 30 Tết, ăn sáng xong cô xin phép hắn đi đón Cảnh Anh.
- Có biết lái xe không? Thích xe nào lấy mà đi.
- Tôi bắt xe đi là được rồi.
Lái xe không tốt, nhỡ làm hỏng xe anh thì làm cả đời không đủ tiền đền.
Hắn khẽ nhếch môi ý cười.
- Em đúng là không biết tận dụng mà hưởng thụ.
Ra Tết tôi đưa đi mua xe, xem đi, thích cái nào thì mua.
Cảnh Nghi không muốn dây dưa thêm nên đứng dậy đổi đề tài.
- Hôm nay có lẽ tôi sẽ về muộn một chút.
- Ừ, tôi cũng không đón giao thừa ở nhà nên em có thể đi đâu mình muốn.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng không hỏi thêm.
Người như hắn thì đêm giao thừa tất nhiên là đi chơi rồi, cũng có khi hẹn hò với một cô gái nào đó nhưng cô cũng chẳng quan tâm.
Miễn sao cô được tự do là được.
Vậy cô sẽ vào viện đón giao thừa cùng mẹ.
Vừa ra khỏi nhà, có một chiếc xe bám theo cô đến tận cổng bệnh viện phục hồi.
Vừa xuống xe thì người trên xe kia cũng xuống.
- Nghi, nói chuyện một lát.
Cô quay ra nhìn thấy Khánh Phi, hôm nay trông anh thật lạ, chẳng khoác lên người những bộ cánh lịch sự mà mặc áo len trắng, quần kaki, khoác thêm chiếc áo da nhìn anh như trở về ngày cô quen trên sân trường đầy nắng.
Nhìn ánh mắt quá đỗi chân thành của anh nên cô cũng không nỡ từ chối mà đồng ý.
Họ vào một quán cafe bên đường, Khánh Phi kéo ghế cho Cảnh Nghi ngồi xuống.
Anh đáp xuống ghế đối diện, ánh mắt không rời khỏi người Cảnh Nghi khiến cô bối rối.
Phục vụ mang đồ uống ra, Khánh Phi còn gọi thêm cho cô một vài loại bánh ngọt mà cô thích ăn.
- Anh vẫn nhớ sở thích của em hả?
- Em có muốn anh kể ra em thích gì và ghét gì không?
Cảnh Nghi xua tay, bàn tay thừa thãi lại đặt xuống đùi.
- Anh bây giờ làm gì? Mọi chuyện tốt chứ?
- Ừ, công việc không có gì đáng nói chỉ có...!chuyện giữa chúng ta thôi.
Cảnh Nghi nghe thấy tiếng lòng mình tê tái, ánh mắt nhuốm buồn của anh khiến cô khó chịu.
- Cô gái bên cạnh anh...!
- Không có quan hệ gì cả, em đừng né tránh nữa.
Cảnh Nghi, sao em lại phải khổ sở bên hắn ta vậy? Em muốn tiền, anh sẽ cho em...!
Nước trà ấm ngọt lịm dễ dàng chui vào họng mà lại chuyển thành đắng ngắt cứ nghẹn lại ở cổ họng.
Cuối cùng, người cô yêu cũng đang nghĩ cô là gái làm tiền rồi.
Vậy cũng tốt, cô sẽ không phải cố gắng giấu để tránh làm anh tổn thương nữa.
- Anh biết em không còn là Cảnh Nghi trước kia nữa mà vẫn muốn em sao? Liệu anh có thể coi như không biết em đã là người đàn bà của người khác.
- Anh không để ý, chỉ cần em rời xa hắn là được.
Anh chỉ cần em về bên anh là đủ.
Người em yêu là anh tại sao lại không về bên anh.
Cảnh Nghi bị nói trúng tình cảm trong lòng thì thấy nhói đau.
Tình yêu dành cho anh đã được cô cất đi từ lúc theo Trạch Dương rồi.
Nhưng bây giờ, trong lòng lại tim đập chân run khi nghe anh nói đến.
Cô hít thở sâu nhìn anh cười buồn.
- Anh không hiểu đâu.
Em bây giờ được Trạch Dương bao nuôi là do em tự nguyện.
Em tìm anh ấy những lúc khó khăn, giơ tay ra cho anh ấy nắm lấy nên bây giờ em là của người ta, không có sự lựa chọn nào hết.
Anh đừng hao tâm khổ tứ vì em nữa, hãy sống cuộc sống của mình đi được không?
- Thứ gì anh ta cho em được thì anh cũng có thể cho em được.
Em nợ anh ta những gì anh có thể trả cho em.
Tiền viện phí của mẹ và chị em anh cũng có thể.
Cuối cùng, anh vẫn không hiểu.
Cô không muốn đôi co thêm nữa, vì càng nói chỉ càng hạ nhục mình mà thôi.
Thấy Cảnh Nghi im lặng, Khánh Phi lấy ra một bức ảnh đặt trước mặt Cảnh Nghi.
Trong ảnh là Trạch Dương chụp cùng một cô gái, hai người họ trong một khung hình vô cùng chói mắt.
Cô gái rất xinh đẹp, nụ cười như mang lại hạnh phúc cho cả thế giới.
- Đây mới là người anh ta yêu, em chỉ là một người để hắn vui chơi qua đường thôi.
Em không tỉnh ngộ đi, người tổn thương sẽ là