Cảnh Nghi hiểu ra, cúi nhìn lại mình thì đúng là có hơi phô da thịt quá nên lấy áo choàng ngoài phủ lên người.
- Được chưa ạ?
Trạch Dương hài lòng, kéo cô đi ra ngoài bãi biển thuê xe moto nước đưa cô đi một vòng.
Vì đã từng tham gia đua xe cùng anh nên việc ngồi lướt moto trải nghiệm cảm giác mạnh cũng vô cùng thích thú.
Cô ôm lấy cổ anh hét ầm ĩ khi nước bắn lên mặt mặn chát.
Sợ cô mệt, anh còn đưa cô đi tận hưởng dịch vụ spa mặt nước.
Ngồi trên bãi biển, cát trắng mịn như ngọc, Cảnh Nghi nghiêng đầu dựa vào bả vai Trạch Dương.
Gió thổi mát lạnh, dễ chịu làm cho cô có cảm giác lười biếng, muốn nhắm mắt ngủ một giấc để quên đi muộn phiền quấn quanh người.
- Anh, em muốn gọi về cho chị.
Trạch Dương xoa đầu cô.
- Lúc nãy anh gọi cho Bác Lam rồi, hai người họ đang rất vui vẻ.
Em gọi về cho chị em thấy như này sẽ làm cô ấy tủi thân đấy.
Cảnh Nghi thấy anh nói đúng nên ậm ừ bỏ qua.
- Khi nào mẹ khỏe, em sẽ đưa mẹ và chị đi biển chơi.
Sao em chưa từng thấy ba mẹ anh vậy?
- Ba anh không ở Việt Nam còn mẹ thì khi nào em muốn, anh đưa em đi gặp bà ấy.
Sau bữa tối, hai người đi uống Cocktail, ngắm cá bơi ở quầy bar và hòa mình trong những điệu nhạc sôi động.
Cảnh Nghi còn hòa mình vào dòng người Ấn, học điệu nhảy của họ.
Trạch Dương ban đầu không tham gia chỉ ngồi uống và nhìn cô vui đùa, nhảy nhót cười thành tiếng nhưng sau đó thì bị cô lôi kéo nhập cuộc.
Anh chưa bao giờ tham gia những vũ hội nhảy nhót kiểu này nên có chút ngại.
Vậy nhưng Cảnh Nghi nhất định bắt anh tham gia cùng mình nên anh cũng chiều theo.
Lần đầu tiên có người không biết sợ trời đất mà lôi kéo anh vào những trò trẻ con như vậy.
Về đến phòng, Cảnh Nghi bủn rủn tay chân vì đã ham vui quá đà.
Tắm xong, cô ra ngoài nằm trên ghế, phòng được dựng trên mặt biển nên cô có thể nghe thấy tiếng nước róc rách, xô vào nhau nhè nhẹ.
Trạch Dương ngồi thư thái ngay bên cạnh, tay nghịch những lọn tóc của cô.
- Em thích chứ?
- Nếu mãi như thế này thì thật thích.
Có lẽ về già, em sẽ mua một căn nhà bên bờ biển để sống.
Tận hưởng không khí trong lành, dễ chịu, đêm nằm nghe sóng biển ngủ sẽ ngon giấc.
Trạch Dương buột miệng.
- Có anh bên cạnh, em ngủ không ngon sao?
Cảnh Nghi không mở mắt, cô chưa bao giờ nghĩ Trạch Dương sẽ bên cô đến già.
Có thể chẳng bao lâu nữa, anh sẽ quen một cô gái khác, cũng bên cô ấy như này thì cô sẽ là người bị lãng quên.
Có khi anh còn chẳng nhớ nổi tên cô nữa.
Không hiểu sao, trong tim cô lại cảm thấy một sự khó chịu không nói thành lời.
Người đàn ông này, cô đã từng dùng hết sức mình để cố gắng thoát ra vậy mà bây giờ, mối quan hệ thân thiết này là gì? Cảnh Nghi ngẩng mặt, nghiêng người ngồi dậy, hai tay ôm chặt cổ Trạch Dương.
Cô biết mình không thể giữ được trái tim của anh nên cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ cùng anh đi qua những ngày tháng tiếp theo.
- Trạch Dương, liệu có một ngày nào đó mà anh sẽ quên mất em không nhỉ?
Cô sợ đối diện với ánh mắt anh nên xoay người lại, dựa lưng vào ngực anh, cũng chẳng mong chờ câu trả lời nào cả.
Mái tóc dài của cô bay bay theo gió, sợi tóc vương trên khuôn mặt đàn ông đẹp đẽ mê hoặc đối phương.
- Em có hi vọng anh sẽ quên em không?
Cảnh Nghi không trả lời nhưng cô biết dù mình có muốn hay không thì cũng có ngày ấy xảy ra.
Chi bằng cứ sống những tháng ngày đẹp nhất này, không tham làm đòi hỏi, không ôm mộng để khổ đau, cô cứ mang cả thanh xuân này để đi theo anh.
Khi cô tìm được tình yêu của mình thì anh bước vào phá hủy nó khiến cô không dám nghĩ tới rồi bây giờ họ lại bên nhau như những cặp tình nhân yêu nhau say đắm nhưng cô biết giữa anh và cô chẳng có một mối quan hệ nào cả.
Gặp gỡ anh không biết là phúc hay là họa nữa?
Dù có là gì thì khi chấp nhận bước chân đi, cô sẽ không hối hận.
Mọi thứ của cuộc sống đều là sự đánh đổi.
Cô không giữ được trái tim anh nhưng bản thân cô cũng đánh mất trái tim mình rồi.
Cô nghiêng người, cọ trán vào cằm anh.
Giọng nói có phần chua chát.
- Nếu như chúng ta dừng lại, em muốn anh quên em đi.
Em cũng sẽ quên quãng đường này, cả đời này không muốn nhớ đến nữa.
Trạch Dương vùi mặt lên cổ cô cắn một cái.
- Cho dù dừng lại em cũng không được quên, em đừng nghĩ có thể phủi sạch anh trong đầu óc mình.
Anh chẳng nhìn thấy giọt nước mắt đã rơi trên má cô từ lúc nào, Cảnh Nghi nhoẻn miệng cười.
- Chẳng lẽ lúc anh chán ghét em thì em vẫn phải nhớ tới anh sao?
Trạch Dương đặt tay lên ngực cô.
- Dù có như thế thì em cũng không được quên, dù là đau đớn thì em cũng buộc phải nhớ, buộc phải giữ anh ở đây, nhớ lấy.
Khóe mắt cô càng lúc càng cay.
- Anh đúng là ích kỉ.
Khi em không quên được anh thì có phải sẽ đau lòng đến chết không? Vì em biết dù em có đau lòng như thế anh cũng sẽ không trở về, vậy cớ sao phải nhớ?
Trạch Dương thấy giọng cô nghẹn ngào nên xoay người cô lại, thấy đôi mắt đã lấp lánh nước, hai má cũng ướt thì nhíu mày.
- Bắt em nhớ đến anh là khổ sở thế sao?
Chẳng lẽ từ khi đến với anh, cô chỉ toàn đau khổ thôi sao?
- Trạch Dương, sao anh lại để ý đến em?
- Vì bên em, anh thấy dễ chịu.
Hắn lau nước trên mặt cô, chạm nhẹ lên mắt một nụ hôn, chuyển chủ đề.
- Để anh cho em sẽ thấy một điều cực kì thú vị.
Đợi anh một lát.
Không hiểu anh đi đâu, cô vẫn ngồi im bất động, vòng tay ôm chân, tựa đầu trên hai gối nhìn mặt nước.
Điện bỗng dưng phụt tắt, cả resort chìm vào bóng tối.
Cô sợ bóng tối mà anh lại không có ở đây nên hơi hoảng.
- Trạch Dương, anh đi đâu vậy?
Chỉ một lát, không gian dưới biển sáng bừng, lấp lánh như những vì sao.
Cô ngây người, ngó xuống nước, lạ lẫm không hiểu những thứ đang phát sáng kia là gì.
Cô cũng nghe thấy rất nhiều tiếng xì xầm ở các phòng xung quanh, họ chắc hẳn cũng đang ngạc nhiên.
Trạch Dương trở về, lại đem cô ôm vào lòng.
- Đẹp không?
- Đẹp, chúng là cái gì vậy anh?
Hắn không nhìn mà vẫn gục đầu vào cổ cô hôn, chỉ nhẹ nhàng giải thích.
- Đây là tảo dinoflagellate, một lớp sinh vật