Những ngày sau đó, Cảnh Nghi không còn gặp lại anh ta nên tâm trạng dễ thở hơn nhiều.
Buổi cuối cùng làm việc, cô trả lại đồng phục, mang hết đồ của mình vào túi, nhận lương rồi dứt khoát bước ra khỏi Phồn Hoa.
Sáng dậy sớm, chọn cho mình chiếc áo sơ mi tay bồng và chân váy bút chì, Cảnh Nghi buộc cao tóc, trang điểm nhẹ rời khỏi nhà mang theo tâm trạng vô cùng tốt.
Cuối cùng cô đã có thể đi làm công việc mình yêu thích.
Mức lương 7 triệu cho nửa ngày làm không hề tệ, buổi tối cô sẽ nhận đi dạy kèm hoặc đi đánh piano cho các khách sạn cũng tạm đủ cho cuộc sống trước mắt.
Ngồi trên xe buýt, cô mơ màng nhắm mắt, nụ cười luôn trực trên môi tưởng tượng ra cuộc sống ngày mai sẽ vô cùng dễ chịu.
Nhưng...!cuộc đời mà cứ như hoạch định thì sao là cuộc đời.
Có những thứ bất chợt đến, có nắng, có mưa và có bão giông.
Đến văn phòng làm việc, Amia là công ty nội thất với quy mô vừa và nhỏ.
Phòng thiết kế của cô có khoảng 6 người, ai cũng khá trẻ.
Nhưng chỉ có Cảnh Nghi là làm việc bán thời gian, gần đây Amia nhận nhiều công trình mà lại không thể tăng thêm nhân viên chính thức thành ra tuyển nhân viên thời vụ.
Sau một tuần nghỉ việc ở Phồn Hoa, Cảnh Nghi nhận được điện thoại hỏi thăm của Khả Như.
- Em đi làm ổn chứ?
- Dạ rất tốt chị ạ.
Có chuyện gì không chị?
Cảnh Nghi nhận thấy sự ngập ngừng của Khả Như liền hỏi.
- Chị, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không có, chị chỉ muốn hỏi thăm em thôi.
Lúc nào rảnh chị gọi lại nhé!
Khả Như ngắt điện thoại, cô có một nỗi sợ vô hình.
Hôm qua hắn hỏi về Cảnh Nghi, sau khi biết cô nghỉ đã tức giận với chị Vân.
Cảnh Nghi còn hơi do dự về thái độ ngập ngừng của Khả Như nhưng khi trưởng phòng đưa thiết kế cho cô sửa thì lại quên ngay cuộc điện thoại vừa nãy mà bắt tay vào làm việc.
Rời khỏi trường, Cảnh Nghi sợ muộn giờ đến khách sạn Hoàng Gia để chơi piano nên đành bắt xe ôm đi.
Phố xá giờ tan tầm càng lúc càng đông như nêm cối nhưng cuối cùng cô cũng đến được đó.
Vào trong, cô nhận công việc, họ chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục màu vàng mật ong.
Nhanh nhẹn đi thay đồ, trang điểm, bới tóc cao và ngồi xuống bên đàn piano cũng là lúc khách của buổi lễ đến ngày càng đông.
Những ngón tay thon nhỏ lướt trên phím đàn đen trắng thành thạo.
Tiếng đàn vang lên trầm bổng, mỗi lần chơi đàn, cô như chìm vào trong thế giới của những nốt nhạc.
Chỉ chơi nhạc cô mới thấy thế giới thật đẹp biết bao.
Trạch Dương đến nơi, một cô gái trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc vô cùng lộng lẫy đón lấy cánh tay anh.
Chủ bữa tiệc lại gần, đưa cho anh một ly rượu.
- Trạch Dương, cậu đến muộn nhé!
Ánh mắt ông ta quyét một lượt trên người cô gái bên cạnh Trạch Dương, đôi mắt híp lại mập mờ.
Hắn chỉ khẽ giơ cốc lên mà không trả lời.
Ngón tay có chiếc nhẫn đính viên hồng ngọc lớn lấp lánh, gõ nhẹ vào ly.
Ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng nhưng sáng vô cùng, xuyên qua ánh đèn trong bữa tiệc dừng lại ở một bóng lưng.
Khẽ nhíu mày, cánh môi mỏng nhếch lên hàm ý.
Hắn khoác vai cô gái bên cạnh hòa vào dòng người.
Hai tay Cảnh Nghi uyển chuyển bay múa trên những phím đàn đen trắng, ánh đèn vàng nhạt như tồn tại vì mình cô, âm nhạc trải trên bờ vai cô, khẽ cúi đầu để lộ xương quai xanh mảnh mai.
Tiếng nói cười, chúc tụng của giới thượng lưu càng lúc càng náo nhiệt nhưng Cảnh Nghi không quan tâm đến họ mà chỉ tập trung vào phím đàn.
Cô toàn tâm toàn ý dành cho bản nhạc, đến khi kết thúc mới ngẩng mặt lên.
Ánh mắt thiên thần chơi nhạc đã ngay lập tức tan biến thay vào đó là đôi mắt âm u phủ một lớp sương