Cảnh Nghi tự dưng bật khóc, cô thấy tủi thân, bản thân mang thai không dám nói với ai, không có người chăm sóc, ốm nghén mệt muốn chết, cũng muốn có người dựa vào nhưng chẳng có ai để dựa.
Hắn bên người đàn bà khác, chăm bẵm người ta rồi hôm nay lại dở hơi đến đây, không hỏi thăm chỉ chăm chăm cơ thể cô.
Có lẽ cô ta có thai nên anh ta mới nhớ đến cô.
Nghĩ vậy cô càng tủi thân mà khóc thành tiếng.
- Em ốm? Để anh gọi Khang Nam đến khám.
Cảnh Nghi sợ hãi níu lấy điện thoại của hắn.
- Tôi khám rồi, đã có thuốc uống nên không cần nữa.
Bây giờ cần nghỉ ngơi nên anh đừng ở đây nữa.
Anh về mà chăm cô ta và con anh đi, đừng bước vào cuộc sống của tôi nữa, tôi không cần sự quan tâm của anh.
Trạch Dương nhìn cô khóc đến rút ruột gan, khóc như đã lâu không khóc thì trong lòng bực tức khó chịu.
Những tưởng mình giấu được chuyện Mỹ Anh mang thai nhưng không ngờ Cảnh Nghi đã biết.
- Ai nói với em chuyện này?
- Anh còn muốn giấu sao? Anh coi trọng cô ta, để cô ta có thai với anh rồi sao còn đến đây làm phiền tôi.
Hãy chịu trách nhiệm với mẹ con họ, đừng lôi tôi vào để bắt tôi tạo nghiệp nữa.
- Nói cho anh biết, có phải cô ta đã gặp em nói không?
Nhìn ánh mắt tức giận đến vằn lên tia máu của anh ta, cô gật đầu xác nhận, kéo chăn che người mình vẫn không ngừng khóc.
- Anh về đi, đừng đến gặp tôi nữa, xin anh đừng giày vò tôi nữa.
Khó khăn lắm tôi mới có những ngày sống yên ổn, anh đã chọn cô ta thì hãy về với cô ta đi.
Trạch Dương nắm chặt tay, vò chăn trong tay như muốn xé nát.
Dù nhiều lần chứng kiến cô khóc nhưng lại chưa từng thấy cô khóc đến đau thấu tâm can như vậy? Cuối cùng thì hắn đang làm gì vậy?
Hắn không tranh luận, không vồ vập nữa mà chạm tay lên vai cô vỗ về.
- Anh sẽ không động đến em nữa, nào ngủ đi, mai không khỏe thì anh đưa em đi bệnh viện.
Cô hất tay hắn ra, bài trừ.
- Không cần anh quan tâm, tôi tự lo cho mình được.
- Lo cho mình được mà để ốm thế này à? Tôi cho em tiền sao em không lấy mà lại tự làm khổ mình như vậy hả?
- Anh về nhà mà cáu, bây giờ anh không có quyền cáu với tôi.
Chúng ta không nên gặp lại nhau nữa, đừng gặp nữa được không?
Trạch Dương nghe vậy trong lòng thắt lại.
- Sau này tôi sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.
Bây giờ ngủ đi, tôi sẽ không làm gì em cả.
Cảnh Nghi thu nhỏ tiếng khóc của mình, mãi sau mới nín hẳn, cô vẫn co người nằm trong chăn, nằm sát vào tường không muốn động chạm đến hắn.
Cô cũng chẳng cần câu trả lời nào cả.
Vì với cô bây giờ, hắn không là gì cả.
Cứ nghĩ đến việc hắn có con với người khác là cô lại khó chịu.
Không nhìn thấy hắn thì thôi, nhìn thấy lại bực bội, ngày càng ghét bỏ.
Chẳng biết hắn ngồi đấy bao lâu, mệt quá mà cô ngủ thiếp đi.
Hắn thấy cô đã ngủ, lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, cúi người hôn lên mắt cô rồi nằm xuống bên cạnh cũng không dám ôm mà chỉ nằm như vậy đến sáng.
Sáng tỉnh giấc đã không thấy bóng dáng hắn nữa, trên đầu giường hắn để lại một chiếc thẻ.
Cô bẻ gẫy nó, ném vào thùng rác, tiền của hắn, cô không dám tiêu nữa, nó thật sự là gánh nặng mà cô không thể trả nổi.
Sau khi có tài liệu của Mỹ Anh đưa đến, Khánh Phi bắt đầu liên hệ các đối tác, gói thầu các dự án của Trạch Dương, tiết lộ các dự án lớn nhằm hạ uy tín của Nghiêm Dương nhưng vì quá bất cẩn lại vội vàng nên Khánh Phi không điều tra kĩ.
Toàn bộ những thông tin ấy là số liệu đã bị khai khống, là con số ảo mà Trạch Dương đã tạo ra.
Những dự án kia cũng chỉ là dự án đắp chiếu để đấy chưa biết bao giờ mới được triển