Cảnh Nghi về đến nhà được bác Lam dẫn vào trong.
Nơi này với cô khá thân thuộc nhưng bây giờ không nhìn thấy đi lại cũng rất khó khăn.
Yêu cầu của cô khi trở về Hoa An Viên là Trạch Dương không được lại gần.
Dù đó là điều anh không muốn nhưng hiện tại chỉ còn cách như vậy, Khang Nam đã nói, anh càng cố chấp sẽ càng đẩy cô ra xa mình.
Trong bữa cơm, thấy Cảnh Nghi khó khăn trong việc lấy đồ ăn nên Trạch Dương ngồi lại gần.
- Để tôi đút cho em.
- Không cần, tôi tự làm được.
Tôi không muốn là gánh nặng cho ai cả.
- Vậy sao? Em ở đây sẽ có người hầu hạ em, nếu một mình bác Lam không đủ tôi sẽ thuê thêm người.
Em không phải cố để làm gì cả.
- Vậy sau này anh bỏ tôi thì tôi sẽ chết đói, đến cơm không tự lấy được mà ăn thì sao chứ?
- Tôi đã nói sẽ cho em đi sao? Nếu có thì tôi sẽ cho em thật nhiều tiền nhưng em đừng hi vọng ngày ấy sẽ xảy ra.
Cảnh Nghi chẳng buồn tranh cãi, anh ta đúng là có cái tật mang tiền ra đè chết người khác.
Không phải lần nào cũng cho cô tiền sao? Chẳng qua là cô không dùng nó, không lấy mà thôi.
Sau này nếu bị bỏ, cô cũng tin anh ta sẽ cho cô tiền rủng rỉnh nhưng cô lại chẳng thấy vui.
Ngày nào sau giờ tan tầm, Trạch Dương đều trở về nhà ăn cơm và ở nhà không ra ngoài.
Thỉnh thoảng anh muốn bắt chuyện nhưng Cảnh Nghi luôn tìm cách lảng tránh.
Cô chỉ ngồi bên cạnh khi anh rủ cô cùng đánh đàn, sau đó lại đi về phòng ngủ đóng kín cửa.
Cuối tuần, anh muốn đưa cô ra ngoài chơi, sau khi ăn sáng thấy cô lên phòng thì cũng đi theo lên.
Từ hôm về nhà, theo yêu cầu của cô họ cũng không ở cùng phòng nên theo thói quen vào phòng là Cảnh Nghi đóng cửa.
Trạch Dương vội vàng lên tiếng.
- Hôm nay em có muốn ra ngoài chơi không? Tôi đưa em đi.
Từ hôm bị tai nạn, cô chưa qua thăm Cảnh Anh nên liền đồng ý.
- Tôi muốn đi thăm chị tôi được chứ?
- Được, em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi.
Đến viện, Trạch Dương sợ cô đi vấp ngã nên định bế cô lên các bậc thang nhưng bị cô từ chối.
Anh chỉ đành đưa tay cho cô nắm lấy đi lên.
Cảnh Nghi đã dần làm quen với việc không nhìn thấy nên muốn tự mình làm mọi việc để không quá phụ thuộc người khác.
Mấy ngày đầu bác Lam còn đút cơm cho cô nhưng bây giờ, Cảnh Nghi cũng tự ăn được.
Cảnh Anh nhìn thấy Cảnh Nghi được Trạch Dương đưa lên tận phòng thì ngạc nhiên.
- Chị.
- Cảnh Nghi, không phải em và anh ta đã...
Cô ta ngưng bặt khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Trạch Dương.
Lúc này cô ta mới để ý đến sự bất thường của Cảnh Nghi.
Hai tay liên tục giơ lên trong không trung, ánh mắt vô hồn nhìn vào hư vô.
- Mun, em làm sao vậy?
Cảnh Nghi được Trạch Dương đưa đến ghế ngồi xuống.
- Tôi đợi em ngoài cửa, khi nào về thì gọi nhé!
Cảnh Nghi khẽ gật đầu.
Khi Trạch Dương ra ngoài, Cảnh Anh mới đẩy xe lăn lại gần, giơ tay khua trước mặt Cảnh Nghi mà không thấy em phản ứng gì nên hốt hoảng.
- Mun, mắt em làm sao vậy?
Cảnh Nghi nhoẻn miệng cười, sờ lấy tay chị nắm chặt.
- Em không sao, do bị tai nạn nên tạm thời không nhìn thấy thôi.
- Tai nạn? Sao em lại bị tai nạn? Lại không nói với chị một tiếng vậy?
- Em không sao rồi mà, em không muốn chị lo lắng thôi.
- Mun, lần sau có chuyện gì phải nói với chị nhớ chưa? Chị là chị gái em mà, mẹ chưa bình phục nên hai chỉ có hai chị em nương tựa vào nhau.
Em bị tai nạn đến mắt không nhìn thấy mà lại giấu chị là sao?
Cảnh Nghi mỉm cười, tay xoa xoa tay Cảnh Anh.
- Em nhớ rồi.
Chị dạo này có tiến triển gì không?
Cô ta không muốn nói với Cảnh Nghi mình đã có thể tự đứng dậy đi được từ từ, chân đã tiến triển vô cùng tốt nên chuyển chủ đề.
- Sao hôm nay anh ta