Nhìn ra cửa thấy Trạch Dương đang dẫn Cảnh Nghi vào thì Âu Lan rửa tay đi ra cầm tay Cảnh Nghi
- Anh vào nhà uống nước đi, để Cảnh Nghi cho em.
- Chị Âu Lan.
- Đi theo chị ra vườn cho thoáng còn kệ đàn ông họ nói chuyện với nhau.
Trước khi rời đi, Trạch Dương chợt nhớ ra lời Hải Phong thì dặn Âu Lan.
- Em đừng có dạy võ cho cô ấy đấy nhé!
- Nếu có cơ hội thì em sẽ mang cô ấy đến võ đường bái sư luôn ấy.
#42
Cảnh Nghi mỉm cười khoác tay Âu Lan đi ra vườn.
- Em thấy có mùi đồ ăn nướng.
- Ừ, hôm nay chúng ta sẽ dùng tiệc nướng.
Hải Phong nhà chị không thích ăn hàng nên nhà chị hay ăn ở nhà như này.
Cảnh Nghi đi theo Âu Lan ngồi vào bàn, cái Hương mang nước quả ra rót vào cốc chào hỏi.
- Em chào chị, chị xinh thế này bảo sao ông cụ Dương lại thích.
Âu Lan nháy mắt ra hiệu khiến cái Hương che miệng im bặt đi ra chỗ nướng đồ ăn.
- Em đừng để ý, mọi người thấy anh ấy khó gần lại lạnh lùng quá nên mới gọi như vậy thôi.
Nói thật với em, lần đầu gặp anh Dương chị cũng thấy sởn da gà.
Hải Phong nhà chị đã mặt lạnh mà anh Dương còn khiếp vía hơn.
Vậy mà cuối cùng anh ấy cũng bị em cảm hóa.
Cảnh Nghi cười u ám.
- Chị nghĩ vậy sao? Người như anh ấy rất khó bị phụ nữ cảm hóa.
Âu Lan đưa vào tay Cảnh Nghi nước uống tâm sự.
- Nói thật với em, Phong nhà chị cũng từng như vậy, nhưng một khi đàn ông đã vì mình mà thay đổi thì hãy mở lòng bỏ qua và dẫn họ vào thế giới của mình, dần dần mọi thứ là quá khứ sẽ bị lãng quên thôi.
- Em chỉ sợ mình sẽ không quên nổi chị ạ.
Em đến với anh ấy đơn giản vì tiền nhưng rồi trái tim em cũng rung động vì anh ấy.
Nhưng lại bị trà đạp không thương tiếc.
Vậy nên em chẳng còn chút hi vọng nào về tương lai tốt đẹp giữa em và anh ấy cả.
Âu Lan nắm tay Cảnh Nghi.
- Không phải chị bênh Trạch Dương đâu nhưng chị quen anh ấy trước em.
Dù tính cách anh ấy có phần lạnh lùng, xa cách và hơi hiểm ác nhưng lại vô cùng tốt với bạn bè.
Trong lúc Phong nhà chị gặp nạn thì chính anh ấy là người giữ lại quán bar, tìm giải quyết những kẻ đã gây ra cái chết hụt của anh Phong.
Nếu với bạn bè như vậy thì với người phụ nữ mà anh ấy tin yêu sẽ hết lòng thôi.
Âu Lan quan sát biểu hiện của Cảnh Nghi, cô gái dường như vẫn có một rào cản vô hình che lấp trái tim mình.
- Khi em chọn một người đàn ông ưu tú như Trạch Dương thì nên chấp nhận quá khứ của anh ấy.
Đàn ông giỏi, đẹp lại nhiều tiền thì nhiều gái theo, mà có ông nào chê gái đẹp, đó là bản năng của đàn ông rồi.
Chỉ cần bên em, anh ấy không quan tâm người phụ nữ khác nữa là được.
Chấp nhặt quá khứ chỉ khiến em mệt mỏi mà thôi, nó vô hình làm chết dần hạnh phúc của em.
Vậy nên nếu em chấp nhận ở bên anh ấy thì hãy sống cho hiện tại, trân trọng hạnh phúc hiện tại, dù nó ngắn ngủi cũng còn hơn là sống bên nhau mà dày vò nhau.
Phụ nữ hơn đàn ông ở sự vị tha, hãy đón nhận anh ấy nếu em không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Chúng ta đừng lấy quá khứ làm cái cớ để chôn vùi hạnh phúc hiện tại, em hiểu không?
Cảnh Nghi nghe Âu Lan nói chợt thấy mọi thứ với cô đều mông lung.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc bỏ qua hay chấp nhận những gì vốn là tính cách của Trạch Dương.
Cô chỉ biết anh là một ác ma, anh ta dìm chết tuổi thanh xuân của cô, ép cô đến đường cùng đến mức không vùng vẫy được rồi lại đưa tay kéo cô lên.
Âu Lan vỗ nhẹ vai Cảnh Nghi.
- Bây giờ chị đang rất hạnh phúc, chị cũng không muốn nhắc lại trước kia Hải Phong trăng hoa ong bướm thế nào nữa.
Chỉ cần biết bây giờ anh ấy là của chị, là gia đình chị là đủ rồi.
Đôi khi chúng ta cần biết tham lam đủ vừa em ạ, đừng làm quá, cái gì quá cũng không nên.
Hãy nghe trái tim mình, hãy cho Trạch Dương một cơ hội coi như cũng cho mình một cơ hội.
Cảnh Nghi khẽ gật đầu mỉm cười như trút được bao tâm tư phiền não.
- Cảm ơn lời khuyên của chị.
- Nhà chúng ta gần nhau nên khi rảnh em qua đây chơi.
Chị