Vào trong nhà, bác Lam đang nấu đồ ăn trong bếp, Cảnh Nghi nói vọng vào.
- Cháu về rồi ạ.
- Bác nấu sắp xong rồi, đợi bác một lát.
- Dạ
Con chó nhỏ nghe thấy tiếng Cảnh Nghi về thì lon ton chạy liếm vào chân cô đòi bế.
Cảnh Nghi cúi xuống ôm lấy nó đi đến trước cửa phòng Cảnh Anh.
Con chó con dường như không muốn vào liền lao ra khỏi tay cô nhảy xuống sàn nhà.
- Lắc Lư, em làm sao thế hả?
Con chó con sủa vài cái rồi chạy biến lên tầng.
Cảnh Nghi không đuổi theo mà mở cửa vào phòng Cảnh Anh.
Giây phút thấy Cảnh Anh đang đứng bên cửa sổ không có xe lăn khiến cô sững người.
Cảnh Anh thấy Cảnh Nghi thì mặt tái đi hoảng hốt nhưng chợt nhớ ra Cảnh Nghi không nhìn thấy nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh từ từ xoay người đi về giường.
- Em đi đâu cả ngày nay vậy?
- Chị, chân của chị?
- Chị sẽ cố gắng tập luyện, em đừng lo.
Rồi sẽ có ngày chị đi được thôi.
Cảnh Nghi thấy lòng mình như bị bóp nghẹt, cô vừa nhìn thấy chị bước đi trên đôi chân của mình, chẳng lẽ cô hoa mắt rồi.
Tại sao Cảnh Anh lại nói dối cô như vậy?
- Chị, em muốn nói với chị một chuyện.
Cảnh Anh hờ hững nhìn Cảnh Nghi không chút nghi ngờ.
Khi cô vừa nhìn thấy, Trạch Dương đã phát hiện ra ngay vậy mà từ lúc vào phòng, cô chăm chú nhìn chị như vậy nhưng chị cô hoàn toàn không phát hiện ra.
- Chân chị đã bình phục rồi phải không?
Cảnh Anh nhìn Cảnh Nghi nhíu mày như đánh giá rồi bực mình:
- Em lại nghe Trạch Dương nói linh tinh phải không? Em không tin chị mà lại đi tin người ngoài?
- Anh ấy không nói gì cả...!chị...!em đã nhìn thấy rồi.
Như nghe được tin động trời, Cảnh Anh sắc mặt tái mét, lắp bắp.
- Em...!em lừa chị phải không?
Cảnh Nghi không giữ nổi bình tĩnh, cao giọng.
- Tại sao chị lại giấu em? Sao lại không thành thật?
Cảnh Anh chết lặng, ngồi im không nhúc nhích.
Cô ta nắm chặt tay đến đau nhức, khuôn mặt ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Cảnh Nghi.
Trước kia Trạch Dương đã nói nhưng Cảnh Nghi không tin, chân chị đi lại bình thản như thế thì không thể mới đi lại được.
Cô mệt mỏi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cuối cùng thì chị cô là người thế nào? Cô bỏ qua chuyện đã nghe thấy chị nói chuyện với Trạch Dương vì nghĩ chị ngồi xe lăn không muốn làm chị buồn nhưng...!vì lí do gì mà chị lại lừa cô.
- Mun, chị cũng chỉ mới phát hiện chân đã tốt hơn, chị đợi bình phục hẳn mới nói với em.
Cảnh Nghi nhìn chằm chằm vào Cảnh Anh, đáy mắt vô hồn lẫn thất vọng.
Cuối cùng thì chị vẫn tìm cách vòng vo mà không chịu thành thật.
- Chị, chị có biết từ khi bố mất, ước nguyện lớn nhất mỗi ngày của em là gì không?
Cảnh Nghi rời tầm mắt, đi đến bên cửa sổ giấu đi giọt nước mắt rơi trên mặt.
- Ngày nào em cũng cầu mong chị sẽ khỏi chân, mẹ sẽ khỏe lại.
Dù em có vất vả bao nhiêu đi nữa cũng không ngại chỉ cần hai người phục hồi.
Sau khi bố mất, tiền dành dụm đều lấy ra chữa cho chị và mẹ.
Mỗi ngày em đi làm đến nửa đêm mới về nhưng chưa bao giờ em kêu ca một lời để chị và mẹ khỏi lo.
Có lúc em mệt lắm nhưng chỉ dám chịu đựng một mình sợ chị và mẹ lo lắng.
- Mun, chị...
- Em học kiến trúc học phí cũng đắt đỏ, em phải làm việc gần như không nghỉ ngơi.
Chị biết mấy năm nay em làm gì không? Trước khi quen Trạch Dương, em phải làm ở quán bar, đứng pha chế rượu bị người ta chọc ghẹo, đùa bỡn nhưng vẫn giữ mình vì sợ chị và mẹ biết.
Đến bây giờ, em cũng không biết mình đã trải qua những năm qua như thế nào nữa.
- Chẳng phải bây giờ em đang rất tốt sao? Trạch Dương rất yêu thương em lại còn lấy em nữa.
Tâm trạng Cảnh Nghi càng kích động không nguôi.
- Đúng vậy, thật may là bây giờ anh ấy đối với em rất tốt...!tốt hơn cái cách mà chị đang đối xử với em.
Cảnh Nghi lau nước mắt với nụ cười chua xót trên môi.
Những đau đớn cô đã trải qua không phải chị không biết.
Trước kia cô không hề để ý đến những lời Trạch Dương nói về chị nhưng bây giờ...!nghĩ đến cô lại thấy đau lòng.
Chị một mặt muốn cô quay về với Khánh Phi, gây ra hiểu lầm cho cô và Trạch Dương...!lí do bây giờ cô đã hiểu nhưng lại không dám chấp nhận.
- Mun...!chị...
- Chị có nhớ mình là chị gái em không? Chúng ta có chung một dòng máu không? Người ngoài còn muốn em hạnh phúc còn chị sao năm lần bảy lượt muốn phá em.
Lúc này