Khóe miệng anh kéo ra một đường thỏa mãn, trực tiếp nâng cô lên hung hăng đi vào, dáng vẻ mê muội của cô càng lúc càng khiến anh mất kiểm soát.
Anh giữ chặt lấy eo cô càng lúc càng mạnh mẽ hơn, càng đi sâu hơn.
Tiếng thở dốc của anh không còn kiểm soát, sự khít chặt nơi cô như bức tử cảm xúc khiến dục vọng nơi anh càng lúc càng mãnh liệt.
Cả người Cảnh Nghi tê dại, không còn ngăn được những tiếng yêu ma quỷ quái phát ra từ miệng mình, cô chỉ còn biết phối hợp cùng anh...cô thấy anh cười thỏa mãn...!lúc này cả hai như quên hết xung quanh, tốc độ mỗi lúc một nhanh, mãnh liệt, hơi nước trong phòng tắm tạo nên một màn mờ ảo, tiếng ngâm nga vang vọng khắp căn phòng.
Ánh mặt trời buổi sáng len theo cửa sổ trải xuống giường, nhảy nhót trên khuôn mặt cô gái đang có giấc mộng đẹp, trên môi mang theo nụ cười trong trẻo.
Trạch Dương chưa đi làm, ngồi bên cạnh với chiếc máy tính đặt trên đùi.
Cảnh Nghi mở mắt thấy cả người mình đang quắp chặt lấy chân anh, bắt gặp ánh mắt người ta đang nhìn mình cười thì quay mặt đi nhưng tay chân vẫn chưa thả ra.
- Không ngờ lúc ngủ có người cũng thích ôm như vậy?
Cảnh Nghi quay lại, gối đầu lên đùi anh cười trừ.
- Anh ôm em nhiều chứ em ôm anh mấy đâu.
Anh không đi làm sao?
- Có, đợi em dậy rồi anh đi làm đây.
- Vì sao?
Trạch Dương đưa vào tay Cảnh Nghi thẻ khóa cửa một căn hộ cao cấp.
- Nhà em hơi nhỏ nên sau khi xuất viện cho Cảnh Anh thì em đưa cô ấy về căn hộ của anh mà ở.
Sau này mẹ vợ ra viện thì ở cùng cho đỡ chật chội.
- Không cần đâu, như vậy lại phiền anh rồi.
Trạch Dương cốc nhẹ lên trán Cảnh Nghi nhíu mày.
- Còn nói giọng ấy nữa thì không cho em rời khỏi giường bây giờ.
Dậy đi cho anh đi làm, tối đi dự tiệc với anh.
- Em không đi được không?
- Vậy em muốn anh đi cùng cô gái khác?
Cảnh Nghi ngồi bật dậy.
- Vậy thì em đi.
- Ngoan, trưa bảo bác Lam nấu cơm anh nữa nhé! Lát có người đưa hai chị em đi.
- Vâng.
Cảnh Nghi đi đến cửa nhà tắm bèn quay lại.
- Anh
- Gì vậy?
- Anh có thể giúp chị em đi học hoặc đi làm lại được không?
- Cô ta muốn học hay làm gì?
- Để em hỏi chị ấy rồi nói với anh được không?
- Vậy em cứ hỏi đi.
- Cảm ơn anh.
Động tác thắt cà vạt chợt khựng lại, hình như lần đầu tiên hành động của anh làm được cô cảm ơn thì phải.
Tiền anh vung ra cô cũng chưa cảm ơn lấy một tiếng mà chuyện cỏn con này lại cảm ơn là sao?
Sau bữa trưa, Cảnh Nghi được đưa đi spa, đi chọn lễ phục và trang sức.
Sự cầu kì của Trạch Dương đúng như bản tính của anh vậy.
Toàn bộ là do anh lựa chọn mà cô chỉ như cái máy thử vào người cho nhà thiết kế chỉnh cho vừa khít là được.
Đi với anh đến đâu cô cũng đều thấy chói mắt vì anh thu hút ánh nhìn của tất thảy mọi người nơi anh bước đến, đặc biệt là các cô gái.
- Bữa tiệc này thế nào mà phải cầu kì vậy anh?
- Em tham gia đi cho quen, sau này sẽ đi nhiều đấy.
Cảnh Nghi chưa từng tham gia những bữa tiệc như này, trước kia đi chơi dương cầm thì chỉ ngồi một chỗ, không quan tâm xung quanh, chơi nhạc xong thì đứng lên về nên thấy không quen.
Về đến nhà thấy Tống Vinh đang đợi Trạch Dương thì cô xin phép về phòng chuẩn bị.
Mở chiếc hộp chứa bộ lễ phục ra cô thở dài.
- Đắt thế này mà chỉ mặc một lần thật phí của.
Treo nó lên mắc, cô bỏ bộ trang sức đi kèm lên bàn rồi tiến thẳng vào nhà tắm.
Trong không gian rộng lớn của nhà tắm, hơi nước bay lên đọng lại trên bề mặt lớp men sứ ướt sũng như sương đêm, ngâm mình trong bồn tắm lớn tinh thần nhanh chóng nhẹ tựa mây bay.
Mùi hương hoa thoang thoảng như ngấm vào trong người, Cảnh Nghi nhấc tay nhấc chân nghịch ngợm cho bọt tung tóe.
Vẫn còn sớm nên