Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 27


trước sau

Trưa ngày hôm sau, Khang Ba đã làm xong những lời Nghiêm Hạ Vũ dặn dò, cũng đã chuyển tiền vào thẻ.

Điện thoại của Khang Ba có tiếng thông báo của email, studio của Kỳ Minh Triệt đã trả lời anh ta, nói sắp tới Kỳ Minh Triệt không ở Bắc Kinh, khi về sẽ liên hệ lại với anh ta sau.

Gần đây Kỳ Minh Triệt không chỉ đắc ý về tình cảm mà sự nghiệp cũng như cá gặp nước.

Lợi dụng khi có độ hot, mở studio, có chuyên gia chịu trách nhiệm.

“Tổng giám đốc Nghiêm, Kỳ Minh Triệt không ở Bắc Kinh ạ.”

“Vậy ở đâu?”

Có hỏi studio của anh ta về lịch trình của Kỳ Minh Triệt thì chắc chắn không hỏi ra được.

Khang Ba nói: “Để tôi cho người đi tra ạ.”

Chưa đợi anh ta phân phó cho người bên dưới xong, thì cư dân mạng vạn năng đã giúp rồi.

Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt lại lên hotsearch, hai người bị fans hâm mộ bắt gặp ở sân bay.

Mấy fans hâm mộ đó muốn ký tên, trả lời lại comment của cư dân mạng: Kỳ Minh Triệt thực sự rất dịu dàng, chẳng giống bông hoa lạnh lùng một chút nào cả, anh ấy dẫn nữ thần của bọn tôi đi đính ước ở thôn Hải Đường. Hoá ra họ có chuyện đó từ tập hai.

Khang Ba không dám nói chuyện đi đến nơi đính hôn với Nghiêm Hạ Vũ, chỉ nói: “Cùng cô Ôn đi thăm ban Thẩm Đường rồi ạ.”

Thẩm Đường đang đi quay phim, đoàn làm phim lấy cảnh ở thôn Hải Đường.

Nghiêm Hạ Vũ thấy Khang Ba xác định được nơi Kỳ Minh Triệt đã đi nhanh như vậy, hỏi: “Lại lên hotsearch à?”

“Từ đầu là việc gì?”

“Có liên quan đến việc fans hâm mộ muốn xin chữ ký.”

Sắc mặt Nghiêm Hạ Vũ hơi thay đổi: “Không phải việc ký tên là chuyện bình thường à, sao việc này có thể lên hotsearch?”

Khang Ba thấy không thể giấu giếm được nữa nên đành phải bẩm báo chi tiết: “Fans hâm mộ muốn cả hai người ký tên một lúc, Kỳ Minh Triệt ký tên của anh ta ngay cạnh chữ ký của Ôn Địch, còn ghi ngày, cụ thể đến mức đến đâu, viết cả địa điểm lên, fans CP được ăn đường tại chỗ.”

Nghiêm Hạ Vũ đang lật sổ, thì dừng tay lại, cuốn sổ anh đang nhìn là cuốn Ôn Địch lấy của anh để luyện chữ ký, trang nào cũng có, có kiểu chữ bình thường, có cái viết giống như hạt gạo nhỏ, không cẩn thận sẽ không thể nhìn ra hai chữ “Ôn Địch” được, các nét được hợp lại với nhau.

Anh lật đến trang hiện tại, có ba chữ “Bà Nghiêm” [1].

[1] Bà Nghiêm: 严太太: gồm 3 chữ

Cũng do cô ghi.

Khi đó cô ký tên lên khắp mọi nơi trong nhà, cô còn viết lên cả mu bàn tay anh nữa.

Lúc mực khô lại, cô sẽ cầm cục tẩy đi lau.

Không có chuyện gì là cô không thể làm.

“Tổng giám đốc Nghiêm?”

Khang Ba đang đợi ông chủ lên tiếng, nếu ông chủ muốn đến thôn Hải Đường để tìm Kỳ Minh Triệt, bây giờ anh ta sẽ lấy vé máy bay ngay lập tức.

Nghiêm Hạ Vũ: “Bỏ qua thôn Hải Đường đi.”

Chắc là vì Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đang ở thôn Hải Đường, đi tìm Kỳ Minh Triệt để ngả bài khá bất tiện.

Khang Ba nghĩ như vậy.

Ly nước của ông chủ đã cạn nên anh ta lấy thêm nước để rót vào.

Trong khoảng thời gian này, dù có đi xã giao, ông chủ cũng chỉ uống nước ấm, dạ dày luôn không thoải mái.



Lúc Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đến thôn Hải Đường thì trời đã gần tối, hôm nay Thẩm Đường không có lịch diễn, đang ở nhà với ông.

Ông Thẩm biết Kỳ Minh Triệt, cháu gái ông đã cho ông nhìn bức ảnh Ôn Địch với anh ta đi xe điện để đi dạo, nói người chụp bức ảnh là Kỳ Minh Triệt.

Ông Thẩm nhìn thấy Kỳ Minh Triệt, ông khen anh ta một lúc.

Trong sân có một chiếc xe đạp kiểu mười sáu cũ đang dựa vào tường.

“Trời ơi?” Ôn Địch hỏi Thẩm Đường: “Cậu lấy món đồ cổ này ở đâu ra đấy?”

“Đạo cụ của đoàn làm phim á, mình lấy về để luyện, ngày mốt phải quay cảnh này.”

“Cậu không biết đi xe đạp à?”

“Tất nhiên. Đi chiếc xe này không có khí chất tiên nữ lắm.”

Ôn Địch cười, không tưởng tượng được hình ảnh Thẩm Đường đi xe đạp.

“Chờ đến hôm đó cậu đổi sang trang phục của nhiều năm trước, sẽ biến xe thành phong cách tây thôi. Sẽ không ai chú ý đến việc xe cậu có tiên nữ hay không đâu.”

Thẩm Đường dùng khăn phủi bụi trên xe đi.

Ôn Địch bấm chuông xe, tiếng chuông vang lên, tiếng chuông vô cùng trong lành.

Cô liên tục bấm chiếc chuông kêu leng keng: “Hồi đó không phải nhà ai cũng mua được chiếc xe này đâu, mình nghe ông mình kể, lúc đó muốn mua xe đạp thì phải có phiếu mua xe, cả một thành phố chẳng có mấy chiếc. Còn phải đi tìm quan hệ để mua.”

Thẩm Đường hất cằm: “Đó, đi xe để tìm cảm giác ưu việt đi.”

Kỳ Minh Triệt đang đánh cờ trong nhà với ông Thẩm, hai người đeo kính râm lên, đẩy chiếc xe nhiều tuổi ra ngoài để tìm cảm giác.

Trên con đường lớn ven biển, du khách nối đuôi nhau không dứt.

Thẩm Đường không đi xe, đẩy xe, vừa đi vừa nói với Ôn Địch.

“Mình thấy tinh thần của ông Thẩm rất ổn, tốt hơn nhiều so với lần trước mà mình đến.”

“Khi mình ở nhà, ông rất vui.”

Thẩm Đường vỗ chỗ ngồi phía sau của xe đạp: “Cậu lên đây ngồi đi, để mình đẩy cậu đi, đến khi mình mệt rồi lại đến cậu đẩy cho mình.” Nếu không khi cả hai cùng đi dạo, thì không có lời lắm.

Ôn Địch không dám ngồi, trêu cô ấy: “Nhìn dáng vẻ này của cậu, làm mình sợ cậu đẩy xe xuống biển mất.”

“Mình sẽ đưa cậu ra khỏi biển.” Thẩm Đường trở lại câu chuyện: “Cứ yên tâm ngồi lên đi, kỹ thuật lái của mình ổn lắm. Lúc ở London, mình hay đi ra ngoài bằng xe đạp.”

“Với mối tình đầu à?”

Thẩm Đường cười nói: “Bây giờ cậu nhiều chuyện lắm đấy.”

Cô ấy đập chỗ ngồi phía sau lần nữa: “Có ngồi lên hay không?”

Ôn Địch: “Mình không có ngốc đâu.” Tất nhiên là phải ngồi rồi.

Thẩm Đường đứng vững lại, hai tay dừng sức để nắm chặt tay lái: “Được rồi, lên đây đi.”

Có lợi thế chân dài, Ôn Địch dễ dàng ngồi lên.

Lúc mới bắt đầu có hơi không ổn, xe lung la lung lay, người qua đường cứ ngã trái ngã phải lúc nhìn vào mắt. Làm Ôn Địch sợ đến mức chống chân xuống đất, sợ xe ngã sấp xuống.

Đẩy xe ra xa hơn mười mét, Thẩm Đường giữ được thăng bằng, hai người tiếp tục trò chuyện.

Ôn Địch nói: “Hình như thiếu cái gì đó rồi.” Một tay cô đặt lên chỗ ngồi, tay kia không có việc gì làm và dường như cũng không có chỗ nào để để.

“Thiếu cái gì?” Thẩm Đường hỏi.

“Thiếu một túi hạt hướng dương đó.” Ngồi ghế sau xe đạp mà không cắn hạt hướng dương thì phí lắm.

“Ôn Địch, cậu có lương tâm chút đi. Mình đẩy cho cậu, còn cậu thì lại ăn hạt hướng dương?”

“Ha ha.”

Lúc đi ngang qua một siêu thị nhỏ bên đường, Thẩm Đường dừng lại, nói với ông chủ trong siêu thị: “Chú Thẩm ơi, cho cháu một túi hạt hướng dương với, với lại cho cháu thêm một cái túi bóng nữa, để bỏ vỏ hạt hướng dương vào.”

Phần lớn người trong thôn Hải Đường họ Thẩm, thôn không quá lớn, cơ bản mọi người đều có quan hệ họ hàng từ lâu.

Chú Thẩm mang một túi hạt vị caramen với một cái túi bóng ra, lúc ra ngoài Thẩm Đường và Ôn Địch không mang điện thoại, trên người cũng không có tiền.

“Chú Thẩm, cháu không mang điện thoại, để lúc về cháu sẽ trả tiền cho chú.”

Chú Thẩm xua tay: “Không cần không cần, một túi hạt dưa chẳng đáng mấy tiền cả.”

“Vậy cũng không được.”

Xe được đẩy ra thật xa, Thẩm Đường hơi nghiêng mặt, chỉ thấy bả vai của Ôn Địch, cô ấy nói: “Đây là lần đầu tiên mình kí sổ, chỉ vì việc ăn uống thôi đó.”

“Rắc rắc” Ôn Địch cắn rồi bóc một hạt dưa to, nghe Thẩm Đường nói vậy, cô càng cười tươi hơn.

“Cậu với Kỳ Minh Triệt?”

“Cũng không tệ lắm. Mình nghiêm túc, anh ấy cũng nghiêm túc.”

Thẩm Đường phát hiện, chuyện gì Kỳ Minh Triệt cũng chiều theo Ôn Địch, rất chiều, Ôn Địch trở thành toàn bộ cuộc sống của anh ta. Còn Ôn Địch, trở nên giống hệt mối tình của cô, tâm trạng bình bình đạm đạm chẳng chút gợn sóng.

Một Ôn Địch sống động, thú vị, và không nói lý đã không còn nữa.

Cô ấy cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng kéo dài được lâu.

Chỉ mong cô ấy sẽ lo nghĩ nhiều hơn.

Xe đạp không có kính chiếu hậu, Ôn Địch lại ngồi bên cạnh, Thẩm Đường không thể nhìn thấy nét mặt cô.

Lại đi thêm một đoạn đường nữa, Thẩm Đường nhắc nhở người nào đó: “Sao cậu không hỏi mình, mình đã đẩy lâu như vậy rồi thì có mệt không, có muốn đổi thành cậu đẩy cho mình không?”

Ôn Địch bình tĩnh lại, nói: “Mình không muốn hỏi. Mình cảm thấy cậu không thấy mệt.”

Hai người cùng bật cười.

Ôn Địch lại cắn thêm mấy hạt dưa, rồi nhảy xuống từ ghế sau, đưa hạt dưa và túi bóng cho Thẩm Đường, đổi thành cô đi đẩy xe. Lúc nãy không biết đang nghĩ gì mà lại quên mất chuyện Thẩm Đường vẫn luôn đẩy cho cô.

“Cậu với Tưởng Thành Duật thế nào rồi?” Lần này biến thành Ôn Địch hỏi.

“Chia tay rồi.”

“Không phải anh ấy muốn quay lại à?”

“Mình không muốn.”

Ôn Địch cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Đường, chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Đường đang cắn hạt dưa thôi.

Thẩm Đường chuyển chủ đề, nói: “Tháng trước, mình đụng phải Tiêu Đông Hàn ở sân bay.”

Ôn Địch biết cái tên này, cô đã nghe Thẩm Đường nhắc đến nhiều lần, Tiêu Đông Hàn là anh họ thứ hai trong nhà cậu của Thẩm Đường, cũng là tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Ninh.

Trụ sở chính của Tập đoàn Tiêu Ninh ở London.

Thủ đoạn trên thương trường của Tiêu Đông Hàn tàn nhẫn, có dã tâm, luôn muốn khống chế cổ phần của Tập đoàn Tiêu Ninh. Ông cụ nhà họ Tiêu, cũng chính là ông ngoại của Thẩm Đường, luôn kết hợp các đại cổ đông lại để kiềm chế điều đó.

Nhưng mấy năm nay, rõ ràng ông cụ nhà họ Tiêu đã có lòng nhưng lại chẳng đủ lực.

Khi còn trẻ, ông cụ nhà họ Tiêu cũng là một người ác độc, nhưng chỉ với một người độc ác như vậy, hoàn toàn không thể khống chế được Tiêu Đông Hàn, hoặc là cũng chẳng ảnh hưởng đến anh ta, và không khiến anh ta làm chậm việc tăng thêm thực lực cho chính anh ta.

Nếu Tập đoàn Tiêu Ninh vào tay Tiêu Đông Hàn, thì những người còn lại của nhà họ Tiêu sẽ không làm được gì. Bây giờ ông cụ Tiêu khá đau đầu, tất nhiên không thể trông cậy vào việc khống chế anh ta mãi được, chỉ mong có thể ngăn anh ta lại thôi.

Ôn Địch hỏi thêm một câu: “Anh ta đến Bắc Kinh làm gì?”

Thẩm Đường lắc đầu: “Ai mà biết. Anh ta cũng không nói cho mình đâu.”

Nói đến Tiêu Đông Hàn, Ôn Địch nhớ đến việc hồi trước cô tông vào đuôi của một chiếc xe sang trọng: “Mình có đụng phải một chiếc xe, chủ xe họ Tiêu, cậu có thấy trùng hợp không.” Nhưng tiếc là cả hai lần đều không thể nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe.

Lúc tông vào đuôi xe chỉ nhìn thấy tài xế, lần thứ hai là lúc dưới chung cư, chỉ thấy một người đàn ông già dặn khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ là thư ký hoặc trợ lý của chủ xe.

Cô hỏi Thẩm Đường: “Cậu có biết biển số xe của Tiêu Đông Hàn lúc ở Bắc Kinh không?”

“Mình không biết. Có lẽ đó không phải xe anh ấy, kế hoạch kinh doanh của anh ta toàn ở mấy nước Âu Mỹ, rất ít khi ở trong nước.”

Xem ra chủ của chiếc xe không phải Tiêu Đông Hàn.

Hai người hóng gió biển, ngồi trên xe đạp cắn hạt dưa, cho đến khi trời tối mới về.

Trong sân có một cái bàn gấp, Kỳ Minh Triệt đang ngồi trước bàn để làm việc.

Bầu trời đầy sao, gió biển luồn qua các tán cây Hải đường, vang lên tiếng xào xạc.

“Em chưa ăn tối đúng không?” Anh ta hỏi.

“Em không ăn đâu, em ăn hạt dưa đến mức sắp no luôn rồi.”

Kỳ Minh Triệt ăn một bữa cơm thanh đạm với ông nội ở nhà, cơ thể của ông nội Thẩm không thể chống đỡ được nữa, nên bây giờ đã đi ngủ rồi.

Ôn Địch dựa vào lưng Kỳ Minh Triệt, cánh tay khoác lên đầu vai anh ta, cô chống cằm lên đó, nhìn anh ta xử lý hình ảnh.

Kỳ Minh Triệt ngửi thấy mùi ngọt, quay đầu lại nhìn cô: “Em ăn kẹo à?”

Ôn Địch gật đầu: “Kẹo trái cây cứng vị cam do con trai của chủ khách sạn cho em đó. Còn cho Thẩm Đường một cái nữa.”

“Tuổi còn nhỏ mà đã biết xum xoe rồi.”

“Em thấy khi anh còn nhỏ có lẽ cũng giống cậu bé đó.”

Kỳ Minh Triệt trở tay, xoa nhẹ vài lần trên tóc cô.

Ôn Địch cười, đứng lên từ lưng anh ta, rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Anh ta giữa gáy cô, cúi đầu hôn cô, nếm thử vị ngọt của kẹo hoa quả cứng một chút, rất giống kẹo cứng vị cam ăn hồi nhỏ.

“Nếu em thích ăn, để anh mua cho em một hộp.”

Ôn Địch lắc đầu, bắt đầu nhai kẹo, rắc rắc ~ giòn quá.

Cô tiếp tục nói những lời vừa nói: “Em ít khi ăn kẹo lắm. Một đứa nhóc hai ba tuổi, còn nhỏ như vậy, mà cậu bé ấy cho em kẹo, em chỉ thấy thú vị nên mới nhận nó thôi.”

Đột nhiên cô đứng lên.

Kỳ Minh Triệt ngửa đầu: “Đi đâu thế?”

“Em thấy khát. Em mới ăn hết nửa túi hạt dưa đó.”

“Ăn hạt dưa mà không mua nước để uống à?”

“Thẩm Đường không mang theo tiền, mua hạt dưa phải đi ký sổ, không muốn ký thêm cả nước nữa.”

Kỳ Minh Triệt: “...”

Anh ta đứng dậy, ấn bả vai cô để cô ngồi xuống: “Để anh đi lấy cho em.”

Kỳ Minh Triệt lấy cho cô một tách trà hoa lài lớn, khi uống hết thấy mát mát.

Ôn Địch yên lặng uống trà, không quấy rầy công việc của anh ta.

Buổi tối ở thôn Hải Đường, vừa mát lại vừa yên tĩnh, có thể khiến người ta quên đi sự không thoải mái trong lòng.



Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt chỉ ở thôn Hải Đường hai ngày, sau đó Cù Bồi gọi điện thoại cho cô, nói kịch bản cô bán hồi trước, dự án đã bắt đầu, đang trong giai đoạn chuẩn bị, nhà sản xuất làm một bữa tiệc, muốn gọi cô qua.

Loại hình xã giao như vậy không thể tránh khỏi, vì vậy cô đặt ngay một vé trong đêm để về.

Ngày hôm sau khi mới về, Khang Ba liên hệ với Kỳ Minh Triệt.

Anh ta gửi thẳng một tin nhắn cho Kỳ Minh Triệt, tự giới thiệu: [ Anh Kỳ, xin chào, tôi là trợ lý của Nghiêm Hạ Vũ, họ Khang, xin hỏi anh rảnh vào lúc nào, tổng giám đốc Nghiêm muốn gặp mặt anh một chuyến. Có liên quan đến Ôn Địch. ]

Kỳ Minh Triệt trả lời: [ Gặp ở đâu? Tôi rảnh bất cứ lúc nào. ]

Sau khi Khang Ba đọc nó, anh ta ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Anh ta trả lời thế nào?”

Khang Ba nói: “Anh ta hỏi gặp ở đâu, bây giờ có thể gặp luôn.”

Địa điểm gặp mặt ở ngay dưới tầng studio của Kỳ Minh Triệt, xe của Nghiêm Hạ Vũ chạy đến gần đó, tìm chỗ đậu xe.

Hôm nay gặp mặt chỉ để đàm phán về điều kiện, không thể dùng thời gian quá dài, cũng
không cần cố ý đi tìm một nơi để ngồi xuống nói chuyện.

Kỳ Minh Triệt khoan thai đến muộn.

Trợ lý Khang xuống xe, sau đó mở cửa xe ra, mời Kỳ Minh Triệt lên xe.

“Không cần đâu.” Kỳ Minh Triệt nhìn đồng hồ: “Tôi chỉ có mười phút thôi.”

Trợ lý Khang: “...”

Từ trước đến nay, câu này toàn do ông chủ nói với người khác, đây là lời đầu tiên có người gia hạn thời gian với ông chủ.

Khang Ba đóng cửa xe lại, trở lại đằng sau chiếc xe, nhường lại không gian cho ông chủ đàm phán.

Cửa xe trượt xuống, Nghiêm Hạ Vũ nhẹ nhàng nhìn Kỳ Minh Triệt: “Mắt xích tài chính của công ty anh xảy ra vấn đề rồi, anh biết chưa?”

Hỏi một đằng, Kỳ Minh Triệt trả lời một nẻo: “Tôi biết rõ chuyện của anh với Ôn Địch. Anh thấy không cam tâm à?”

“Nếu anh đã rõ, vậy thì việc đàm phán sẽ xảy ra tốt hơn rồi.” Nghiêm Hạ Vũ đưa thẻ qua: “Bây giờ gia đình anh đang cần tiền. Tìm một lúc phù hợp rồi chia tay với cô ấy đi.”

Kỳ Minh Triệt cười, cầm cái thẻ đó: “Ở trong có bao nhiêu tiền thế?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Nhiều hơn anh nghĩ đấy.”

Kỳ Minh Triệt nhìn hai bên, cách đó không xa có một cái máy rút tiền.

Anh ta chỉ về phía bên đó: “Tôi qua đó một chuyến. Anh cho người đi theo đi.”

“Không cần.” Nghiêm Hạ Vũ nói mật khẩu, anh cho rằng Kỳ Minh Triệt phải đi tra số dư còn lại trước đã.

Kỳ Minh Triệt đi về phía cây ATM, lúc anh ta xuống tầng có mang theo túi tiền, nhưng trong ví không có tiền, anh ta rút tiền từ chủ thẻ ra thẻ.

Khang Ba không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng lưng đó, thuận lợi như vậy sao? Lại cảm thấy không đáng thay Ôn Địch.

Từ khi ông chủ muốn cướp lại Ôn Địch, anh định chia rẽ, đôi lúc anh ta lại thấy đồng tình với ông chủ, đôi lúc lại thấy Ôn Địch chẳng dễ dàng gì, nên có một đoạn tình cảm thật tốt.

Rất nhanh sau đó, Kỳ Minh Triệt về, cầm số tiền mặt trong tay.

Anh ta đứng trước xe, nhìn Nghiêm Hạ Vũ.

Không thể không nói, vị nhà họ Nghiêm này, cho dù có ngồi cũng có khí chất nghiền nát người đang đứng.

“Tổng giám đốc Nghiêm đúng là hào phóng, số tiền thực sự nhiều hơn so với số tôi đã nghĩ.”

Hơi ngừng lại, Kỳ Minh Triệt nói: “Chẳng qua việc chụp ảnh chỉ là sở thích của tôi thôi, tôi không định dùng cái này để kiếm cơm ăn. Đương nhiên số tài sản ròng của tôi chẳng thể so sánh được với số tài sản của anh, nhưng thực sự tôi chưa đến tình trạng bị thiếu tiền. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ đã chi bao nhiêu tiền cho việc đua xe thể thao với đi du thuyền nữa. Về phần chuỗi vốn của công ty nhà tôi bị đứt gãy, đó là việc Minh Kiến Quân phải quan tâm, không liên quan đến tôi. Nếu ông ấy thực sự thiếu tiền, tôi có thể cân nhắc để cho ông ấy vay, miễn là ông ấy có thể trả tiền lãi.”

Mắt Nghiêm Hạ Vũ hơi chìm xuống, không nói gì.

Kỳ Minh Triệt đưa tấm thẻ đó ra, cùng với hai trăm tệ rút từ thẻ của anh ta ra, vỗ lên âu phục của Nghiêm Hạ Vũ: “Cầm lấy đi. Còn hai trăm tệ này là tiền xăng.”

Không muốn nói nhảm nữa nên nói xong, anh ta nghênh ngang rời đi.

Cửa sổ xe đằng sau mở ra, trợ lý Khang lập tức xuống xe.

Tấm thẻ và hai trăm tệ trượt từ trên người Nghiêm Hạ Vũ xuống ghế ngồi.

Khang Ba vội vàng cất đi, nói: “Xin lỗi, giám đốc Nghiêm, là do tôi tìm hiểu không đúng. Để tôi đi tra lại xem trước đây anh ta đầu tư những cái gì ở nước ngoài.”

Nghiêm Hạ Vũ trầm giọng nói: “Về công ty.”

Khang Ba có thể nhìn ra, ông chủ đang cố gắng hết sức để kiềm chế sự tức giận.

Anh ta nhìn tiền mặt trong tay, đành phải gửi hai trăm tệ phí tiền điện thoại cho Kỳ Minh Triệt.

Hai chiếc xe, theo thứ tự đi đến toà nhà Kinh Việt.



Ôn Địch gọi điện thoại cho Kỳ Minh Triệt, không ai nghe, mười phút sau anh ta mới gọi lại.

Lúc đó Kỳ Minh Triệt đang ở dưới tầng, đang ném thẻ lại cho Nghiêm Hạ Vũ, lúc điện thoại rung anh ta không nghe thấy.

“Lúc nãy anh có việc.” Anh ta hỏi: “Em chưa đến nhà hàng à?”

Ôn Địch: “Em đang trên đường đến đó đây nè, cô Cù sắp xếp tài xế cho em, buổi tối anh không cần đến đón đâu.”

“Được, anh sẽ ở trong căn hộ chờ em về, nấu canh giải rượu cho em nữa.”

Trong bữa tiệc đêm nay, Ôn Địch chỉ quen mỗi đạo diễn, còn những người bên nhà sản xuất, cô chưa từng nghe đến.

Đạo diễn họ Nghê, là bạn bè nhiều năm với Cù Bồi và đạo diễn Nguyễn, ông ấy nói đến đây chỉ để ăn một bữa cơm thôi, quen biết nhau một chút, chắc chắn sẽ không mời rượu, cô cứ yên tâm qua đó.

Hồi trước đạo diễn Nghê nhìn thấy kịch bản của cô xong, không chút do dự ký hợp đồng với Cù Bồi ngay ngày hôm sau, ông ấy nói thích đề tài và câu chuyện, phố núi có liên quan đến kịch bản.

Hiện tại, cô không viết một câu chuyện khiến cô cảm động được nữa.

Trong [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ] chỉ có sự thật, không có cái gọi là thiên trường địa cửu.

Lúc đến nhà hàng, mọi người đã đến hơn một nửa rồi.

Đạo diễn Nghê mời cô đi qua, ~~ để giới thiệu với cô.

Chưa giới thiệu xong hết, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ chỗ cửa ra vào, Ôn Địch và đạo diễn Nghê cùng nhìn sang.

Nhìn thấy Tưởng Thành Duật ở đây, ngoài ý muốn nhưng khi cô suy nghĩ lại, cũng cảm thấy hợp lý.

Tưởng Thành Duật giống Nghiêm Hạ Vũ, đến đâu cũng được sao quanh trăng sáng, là đối tượng để người khác nịnh nọt.

Sau khi nói chuyện xong, Tưởng Thành Duật ngồi xuống bên cạnh Ôn Địch.

Những người có mặt đều biết người trong lòng của Tưởng Thành Duật là bạn thân của Ôn Địch, nên lúc Tưởng Thành Duật đi sang đó ngồi, họ chẳng thấy sợ hãi chút nào.

Tưởng Thành Duật không phải người đầu tư trong kịch bản, chẳng qua là dùng thân phận bạn của nhà đầu tư đến đây để tham gia bữa tiệc. Với thân phận của anh ta, ai có thể mời anh ta đến để tiếp khách chứ, nếu như anh ta có thể tới thì tất nhiên anh ta có dụng ý khác.

Ôn Địch khẽ gật đầu: “Tổng giám đốc Tưởng, đã lâu không gặp.”

Tưởng Thành Duật nói với giọng điệu quen thuộc: “Về lúc nào đấy?”

Xem ra anh ta biết rõ chuyện cô đến thôn Hải Đường.

Ôn Địch nói: “Hôm qua.”

“Đường Đường thế nào rồi?”

Ôn Địch cười, không còn nói với vẻ thân thiện như trước: “Muốn biết thì tổng giám đốc Tưởng tự đi mà nhìn.”

Tưởng Thành Duật cũng có ý định qua đó, chỉ là gần đây bận rộn, không thể phân thân ra được, ngay cả bữa cơm này anh ta cũng phải đẩy bữa xã giao khác qua.

Anh ta nói: “Để mấy hôm nữa rồi đi.”

Trong lòng Ôn Địch hy vọng Thẩm Đường có thể ở cùng một chỗ với Tưởng Thành Duật, cô có thể cảm nhận được Thẩm Đường có tâm lý không muốn rời xa với Tưởng Thành Duật, cũng chỉ có Tưởng Thành Duật có thể bao dung được với sự cố chấp của Thẩm Đường.

Cô tiết lộ nhiều thêm một ít: “Cơ thể của ông nội Thẩm không ổn lắm, nhìn qua thì thấy tinh thần có vẻ tốt, nhưng sau đó tôi phát hiện ông ấy đang cố gắng chống đỡ, không muốn Đường Đường phải lo lắng.”

Tưởng Thành Duật gật đầu, trong lòng biết rõ: “Cảm ơn.”

Hai người mới nói chuyện phiếm vài câu, trong phòng lại chào đón thêm một vị khách quý quan trọng khác, người làm chủ trì tối nay Quan Hướng Mục cũng thấy thắc mắc, ông ta không mời vị thái tử gia này mà chỉ mời Tưởng Thành Duật thôi.

Cũng không phải ông ta mời Tưởng Thành Duật mà là Tưởng Thành Duật biết chuyện ông ta muốn đầu tư vào kịch bản của Ôn Địch, nói muốn qua đó.

Thật ra, ông ta không quen hai vị nhà họ Tưởng và nhà họ Nghiêm này lắm, chỉ có hơi biết nhau một chút thôi.

Hôm nay ông ta có mặt mũi lớn, cậu hai nhà họ Tưởng và thái tử gia nhà họ Nghiêm cùng đến để hỗ trợ ông ta.

Tất nhiên Quan Hướng Mục sẽ không hỏi tại sao Nghiêm Hạ Vũ lại đến đây.

Ông ta chào đón nhiệt tình, mở to mắt nói dối: “Anh cứ tưởng chú không đến chứ.”

Hai người bắt tay nhau, Nghiêm Hạ Vũ cười, nói: “Tôi không dám đến chỗ của anh.” 

Quan Hướng Mục oán thầm, anh mà không dám đến à.

Quan Hướng Mục chưa từng trải qua trận chiến đêm nay, đạo diễn Nghê thì càng không phải nói, nhưng cũng ngửi thấy mùi bát quái thoang thoảng, Nghiêm Hạ Vũ đến đây vì Ôn Địch, nên anh đi thẳng đến chỗ Ôn Địch.

Tưởng Thành Duật nhìn Nghiêm Hạ Vũ, hạ giọng: “Sao cậu lại đến đây?”

Vào lúc này, anh ta vô cùng muốn phân rõ giới hạn với Nghiêm Hạ Vũ, không muốn để Ôn Địch nghĩ rằng anh ta với Nghiêm Hạ Vũ là cá mè một lứa, bất lợi cho việc theo đuổi lại Thẩm Đường của anh ta.

Nghiêm Hạ Vũ cố ý nói: “Không phải cậu để tôi tới à?”

Tưởng Thành Duật: “...”

Hết đường chối cãi.

Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống chỗ chưa có ai ngồi bên cạnh Ôn Địch, anh nói với Tưởng Thành Duật: “Tần Tỉnh nói, đêm nay cậu đến đây.”

Anh đang cố ý giải thích cho Ôn Địch nghe, anh không phải do Tưởng Thành Duật gọi đến.

Mọi người đến đủ rồi, Quan Hướng Mục hỏi họ có muốn uống gì không, đêm nay không phải bữa tiệc có thể mời rượu được.

Tưởng Thành Duật nhìn về phía Ôn Địch: “Cô muốn uống gì? Nước lọc hay nước trái cây? Rượu vang đỏ cũng được, tổng giám đốc Quan có mang theo mấy bình ngon lắm.”

Ôn Địch nói: “Vậy hãy lấy một ít rượu đi.”

“Tổng giám đốc Nghiêm, còn chú? Muốn uống đỏ hay trắng?” Quan Hướng Mục hỏi.

Nghiêm Hạ Vũ chỉ về ly nước trước mặt: “Tôi uống nước ấm.”

“Sao thế? Cơ thể không thoải mái à?”

“Dạ dày không thoải mái thôi.”

“Vậy thì đừng có uống thì hơn. Thời gian trước tôi uống đến mức chảy máu dạ dày, nhiều ngày sau không dám đụng vào rượu.”

Ôn Địch cầm ly rượu, nhấp một ngụm.

Nghiêm Hạ Vũ liếc mắt qua phía cô, cô không có phản ứng gì.

Trong bữa tiệc, một nhà sản xuất khác hỏi: “Tôi nghe nói tổng giám đốc Nghiêm đã đính hôn rồi, lại huỷ bỏ hôn ước, thật sự có chuyện này à?” Anh ta vừa dứt lời đã cầm chén rượu đến để mời rượu.

Nghiêm Hạ Vũ dùng nước thay rượu, uống vài ngụm, nói: “Tôi huỷ bỏ hôn ước rồi.”  

“Xem ra lời đồn đó không phải giả.”

Đề tài này không thích hợp để trò chuyện sâu, Quan Hướng Mục đổi sang chuyện khác kịp thời, nói chuyện phiếm với Ôn Địch: “Gần đây biên kịch Ôn có việc gì bận không? Trong tay còn có kịch bản nào mới không?”

Ôn Địch gật đầu: “Có một cái nhưng chưa viết xong.”

“Vậy sao?” Trước khi Quan Hướng Mục đầu tư vào kịch bản  [ Thế gian không bằng anh ], ông ta đã xem qua các tác phẩm trước của cô một lần rồi, sau khi đọc xong, cảm nhận về Ôn Địch không chỉ là xinh đẹp nhưng nông cạn nữa.

Cách kể câu chuyện của cô không hề giống với người khác.

“Lần này là đề tài gì thế?” 

Ôn Địch không muốn nói chi tiết, chỉ nói: “Nếu tổng giám đốc Quan cảm thấy hứng thú, chờ tôi viết xong, mong sẽ được ông hướng dẫn.”

“Tôi không dám hướng dẫn đâu, tôi chỉ là người bình thường thôi. Tên của kịch bản đã có chưa?”

“Tên là [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ].”

Quan Hướng Mục nói: “Chỉ mới nghe tên của kịch bản thôi tôi đã thấy không giống với phong cách trước kia rồi. Nếu tiện thì có thể lưu lại phương thức liên lạc. Để khi cô viết xong hãy gọi điện cho tôi.”

“Không thành vấn đề.”

Quan Hướng Mục mở khoá điện thoại, bấm vào mã QR, nhờ người phục vụ hỗ trợ, đưa di động cho Ôn Địch.

Ôn Địch quét mã QR, kết bạn với Quan Hướng Mục.

Nghiêm Hạ Vũ cầm cốc nước lên, cả buổi mới uống được một ngụm.

Kịch bản [ Thế gian không bằng anh ] cô viết lúc họ đang yêu nhau, còn kịch bản bây giờ là  [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ], nghe tên đã biết kết cục của nó như thế nào rồi.

Sau đó anh tựa lưng vào ghế, tay phải cầm cốc nước, tay trái khoác lên thành ghế.

Khi có cô ở bên cạnh, anh cảm thấy dạ dày không còn đau như trước.

Những bữa tiệc thì bao giờ cũng cần kết thúc.

__________

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện