Sau 30 phút đi lòng vòng đến suýt chút nữa thì lạc đường, nhờ sự chỉ dẫn của Thất Sát.
Nhưng hai người càng đi lại càng thấy sai, mà vẫn chưa đến được quán.
"Chỗ này còn bao xa nữa Thất Sát?"
"Sắp đến rồi chị."
Hai người rời khỏi chỗ Bắc Ngôn cũng được một lúc rồi, nhưng đi lòng vòng mà chưa đến quán ăn.
Cô hơi nản vì đi mãi chưa tới.
Mãi hơn một tiếng sau cuối cùng hai người cũng tìm đến được quán đồ nướng.
"Chị Lan đến rồi."
"Vậy sao, mau mau vào thôi."
Nhìn thấy mình đã đến nơi mắt cô sáng lên muốn chạy thật nhanh vào quán.
Còn Thất Sát ngơ ngác đứng nhìn, rồi cũng đi thật nhanh vào.
Vừa vào quán cô đã gọi gần hết cái menu của quán rồi.
"Chị ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ."
"Đồ ăn ở đây ngon thật.
Bữa sau đi tiếp nhé Thất Sát."
"Chị thích ăn sẽ dẫn chị đi, nhưng mỗi tội lúc đi hơi khó khăn."
"Ừ...em nói chị mới nhớ chắc lần sau phải tìm cách khác thôi.
Chứ mỗi lần đi mà bị bắt vậy cũng khó mà kiếm được lí do."
Hai người ngồi vừa ăn vừa than phiền.
Nhưng đâu ai biết hai người đến quán ăn bị Bắc Ngôn phát hiện ra.
Từ lúc vừa bước ra khỏi cửa là Bắc Ngôn đã đi theo người rồi.
"Anh đến đây làm gì thế Bắc Ngôn?"
Bắc Ngôn đứng gần đó quay lại nói.
"Tôi đi theo dõi hai con người ham ăn kia.
Bảo có việc mà cuối cùng lại đến đây sao."
"Ồ vậy sao, mà hai người này quen quen à nha.
Kia là Thất Sát mà, còn kia không phải là..."
"Nói nhỏ thôi không bị phát hiện bây giờ."
"...Vậy thôi tôi đi trước đây.
Anh đứng đây nhé.
Tạm biệt."
"..."
Để đảm bảo an toàn cho Dạ Lan mà Bắc Ngôn lúc nào cũng theo sau bảo vệ cô trong bóng tối.
Nhưng chưa lần nào cô biết cả, anh chỉ âm thầm đi phía sau mà không lộ diện.
Anh cũng có chút tình cảm với cô, nhưng không nói.
Sau khi hai người kia ăn xong liền đứng dậy đi thanh toán và ra về.
"Bữa hôm nay ngon thật."
"Đúng đó chị, lúc nào mình quay lại đây tiếp nhé."
"Được đó, vậy là chị lại tìm được quán ăn mới rồi." - Cô vui vẻ thỏa mãn trước đồ ăn ngon ở quán.
"Mà thôi đi về nhanh chị, không lại có người nhìn thấy chúng ta đi ăn thì."
"Không thì sao...".
Bắc Ngôn đi theo từ phía sau.
"Thì...chị Dạ Lan chị có thấy giọng nói này quen quen không?"
"Hả có sao? Sao chị không nghe thấy?"
Hai người đi phía trước vẫn không phát hiện ra Bắc Ngôn đi phía sau.
Bỗng dưng Thất Sát cảm thấy rất lạnh sống lưng phía sau, liền bảo Dạ Lan đi nhanh lên.
"Chị Lan hay mình đi nhanh nên, ở đây âm u quá."
"Ừ giờ chị thấy cũng hơi lạnh hết người rồi, đi nhanh đi."
Hai người chạy thật nhanh ra khỏi ngõ, chạy đến nỗi suýt nữa thì lạc đường hai người mới dừng lại.
Lúc này Bắc Ngôn liền xuất hiện phía sau dọa hai người hồn bay phách lạc.
"Chạy nhanh thật đó, hai người đi ăn vui không?"
Cô và Thất Sát cùng quay lại thì hét toáng nên.
"Á....á...á có ma kìa..."
Cô hét toáng lên, không may vấp phải thứ gì đó phía sau, liền ngã xuống.
"Cẩn thận Dạ Lan." Anh từ phía sau bước thật nhanh đến đỡ cô.
Cô hoảng loạn liền nhắm chặt