Lúc cô vừa rời khỏi, lại không hề hay biết có người nào đó đã quan sát hết những hành động vừa rồi của cô một cách âm thầm.
Vì trong công ty này không chỗ nào là không có camera theo dõi.
Anh chỉ xem xem dáng vẻ xù lông của con mèo hoang vừa bị anh chọc tức mà thôi.
Nào ngờ lại chứng kiến được cảnh cô đang dạy dỗ lại nhân viên cấp dưới...
"Đúng là con mèo hoang không sợ chết mà..."
Anh ngồi trầm tư nhìn màn hình quan sát, nhưng anh vẫn nhận ra điều gì đó bất thường.
Từ trước đến nay chưa ai liều lĩnh đối đầu trực diện với anh...
Cả thành phố này ai ai cũng biết anh không thích gần nữ sắc.
Kể cả là cô, nhưng anh lại vượt giới hạn của bản thân mà hôn cô kia chứ.
Đây là lần đầu anh hôn phụ nữ.
Nói ra rất khó tin, nhưng anh đã làm điều đó với một cô gái mới gặp.
Anh cũng không thể biết được mình lại có hành động như vậy.
Kể cả khi cô đụng trúng anh tại quán bar và khi cô gặp nguy hiểm.
Anh lại không ngần ngại mà bảo vệ, che chắn cho cô.
Khi ở gần cô anh lại mất kiểm soát, tham vọng của anh muốn giữ cô cho riêng mình.
Nhưng bên cạnh anh không thiếu phụ nữ.
Bọn họ luôn muốn có được anh chỉ vì tiền tài, địa vị và danh vọng.
Những người phụ nữ đó lúc nào cũng ăn mặc lòe loẹt, hở hang, nước hoa nồng nặc tiếp cận anh để đạt được mục đích của họ.
Duy nhất chỉ có cô là mang lại cho anh những cảm giác khác thường và làm những hành động trái ngược với chính mình.
Anh không hề xa lánh cô, mà lại có tham vọng chiếm hữu cao.
Anh không biết loại cảm giác này là gì! Loại cảm giác khiến anh có những hành động mất kiểm soát, cũng như tim đập nhanh hơn bình thường.
Bất giác, vô thức anh lại nghĩ về dáng vẻ đáng yêu của cô.
****
Lâm Nguyệt Lam sau khi quay về phòng làm việc liền gạt bỏ những chuyện vớ vẩn ra một bên và vùi đầu vào công việc.
Mọi người nhìn cô ngạc nhiên một cách lạ thường, từ sau khi cô lên gặp chủ tịch về tính cách của cô thay đổi hẳn.
Hay tức giận, lúc lạnh lúc nóng, cứ cái gì không vừa ý là bắt làm lại.
Làm một ngày bọn họ chạy đi chạy lại đến mấy chục vòng.
Sao công ty có một chủ tịch ác ma rồi lại thêm một nữ ác ma nữa vậy.
Bộ không cho nhân viên nghỉ ngơi nữa hả.
Thật là áp lực chồng chất áp lực.
Mọi người bắt đầu than vãn...
"Tôi thấy tuổi thọ của mình giảm một cách nhanh chóng chỉ chóng một ngày."
"Tôi chỉ thấy mệt không còn chút sức nào làm việc cả."
"Hình như số công việc nhiều hơn rồi thì phải!"
Mọi người than vãn xong nhìn về phía cô đang làm việc...
"Tác phong làm việc của giám đốc Lâm nhanh thật."
"Cô ý không cảm thấy mệt mỏi gì luôn sao?"
"Không thể tin được..."
"Giám đốc Lâm có nhiều điểm rất đặc biệt khác với nhiều người.
Cô ý rất yêu công việc thậm chí quên cả giờ nghỉ luôn..."
"Sức làm việc của cô bằng mười người gộp lại đó."
Giờ thì tôi mới biết vì sao nhiều người làm việc ở chi nhánh Anh bên nước ngoài lại quý trọng cô như vậy.
Cô luôn tạo ra nguồn động lực làm việc cho mọi người.
Làm việc có cơ sở chuyên nghiệp và tài lãnh đạo hơn người.
Nhưng khi làm việc với cô dù mọi người có mệt mỏi đến đâu, thì vẫn vui vẻ làm việc.
Cô luôn tạo ra nguồn động lực khích lệ mọi người làm việc.
Từ khi cô đến văn phòng trở nên bận rộn không như trước kia ngày nào cũng bị nghe chủ tịch nhắc nhở từ cái nhỏ nhất.
Cô luôn là ánh sáng tiếp sức cho bọn họ.
Nhưng cũng có nhiều người không thích cô và luôn nói những lời lẽ không hay xúc phạm cô.
Nhưng cô vẫn bỏ qua và không nghĩ nhiều đến những lời nói đó.
Vì nó không liên quan đến công việc và cũng chẳng có gì quan trọng cả...
Trong phòng làm việc
Cô vẫn đang chăm chú xem lại một số tài liệu, đúng lúc đó chuông điện thoại cô reo lên.
Cô trực tiếp bấm nghe máy.
"Gọi em có việc gì không?" - Cô lạnh nhạt nói.
"Hazz! Ai lại chọc em tức giận à? Mà em nói chuyện khác vậy!" - Người bên kia thấy cô có vẻ bực bội liền nhân cơ hội trêu chọc.
"Anh à, tìm em có việc gì không? Nếu không có gì quan trọng em cúp máy đây!"
"Từ...từ đã em cúp máy nhanh vậy? Anh đang ở dưới công ty em này."
"Anh đến làm gì thế? Anh nhiều thời gian quá nhỉ."
"Anh chỉ đến gặp bạn trao đổi công việc.
Tiện thể nhớ em làm ở đây nên gọi điện thôi.
Em rảnh không, đi cùng anh về nhà ăn một bữa."
"Em cũng đang có chút việc, cũng không có nhiều thời gian lắm."
"Gần đây không thấy em về nhà, ba nhớ em lắm đó."
"Vâng! Vậy anh đợi em xử