Bữa cơm tất niên được mang lên bàn, có rất nhiều món ăn ngon. Những món ăn thím chuẩn bị đa phần là những món Đồng Niệm thích ăn, điểm này làm cho Đồng Niệm cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc ăn cơm, Ôn Đình Hiên lấy ra một chia rượu Mao Đài, rót đầy ly cho chú, bản thân anh thì không phải uống. Từ nhỏ đã được gia đình dạy bảo, anh cơ hồ không uống rượu, dưỡng thành thói quen tốt.
Đồng Tâm cũng hoạt bát như thường ngày, cô ngồi ở bên cạnh Đồng Niệm, không ngừng gắp thức ăn cho Đồng Niệm, bộ dáng hiểu chuyện rất ra vẻ người lớn.
Bữa cơm tất niên rất ấm áp, làm cho Đồng Niệm cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau khi dùng cơm không lâu, Đồng Tâm cùng Ôn Đình Hiên đi ra ngoài, nói là có hẹn với bạn học đi ca hát, muốn chơi suốt đêm, trời không sáng tuyệt đối không về nhà.
Vốn là trong nhà rất náo nhiệt, ít đi hai người kia, trong nhà lập tức vắng lặng không ít.
Đồng Niệm nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ tối, cô lo lắng về trễ quá sẽ không có taxi, liền rời khỏi nhà chú thím để trở về ngôi nhà nhỏ của mình.
Mặc dù chú thím liên tục giữ lại, nhưng Đồng Niệm vẫn muốn trở về nơi thuộc về mình. Mọi người tối nay đều ăn cơm rất vui vẻ, cô cảm thấy rất hài lòng và thảo mãn.
Đứng ở ven đường đợi khoảng 20 phút, Đồng Niệm mới bắt được xe taxi, cô ngồi ở phía sau xe, dọc theo đường đi thấy từng nhà đều sáng đèn. Trước mắt toàn là ánh sáng, mọi người đều cùng nhau tề tụ hạnh phúc cùng gia đình của mình.
Liếc nhìn đồng hồ, khoảng hơn tiếng nửa là đến 12 giờ, Đồng Niệm chuyển ý định, hướng về phía tài xế mở miệng nói: “Đầu đường trước mặt cho quẹo trái đi ạ.”
Tài xế gật đầu đáp ứng, quẹo cua ở phía trước mặt, theo địa chỉ cô nói, cho xe chạy đi theo hướng trên núi.
Đi tới phía bên ngoài Lan Uyển, tài xế cho dừng xe lại, sau khi Đồng Niệm thanh toán tiền xe, mở cửa xuống xe, đi thẳng vào bên trong.
Bên trong Lan Uyển, đèn lồng màu đỏ treo thật cao, ánh sáng rực rỡ, bừng bừng khí thế.
Đồng Niệm đi tới trong đình viện, dđl/q'd bước chân khẽ dừng lại. Mười hai năm trước, mẹ cô dẫn theo cô bước vào trong cái nhà này, chỉ chớp mắt đã qua rất nhiều năm, từ một đứa bé hôm nay cô đã lớn lên thành bộ dáng như vầy rồi.
Qua đêm nay, cô và anh đã trải qua 13 năm quen biết nhau. Khoảng thời gian lâu dài này, có bao nhiêu tình cảm được chất chứa trong lòng, không thể một lời là có thể nói hết được, cái loại tình cảm tế nhị này, cũng không phải yêu hận là có thể biểu đạt được.
Từ lúc cô 10 tuổi cho đến bây giờ, trong những năm tháng đi qua, người đàn ông này đối với cô mà nói bao hàm quá nhiều loại tình cảm. Phức tạp lại dây dưa không ngừng, có lẽ đúng như anh đã từng nói, giữa anh và cô, không bao giờ có mối quan hệ rõ ràng!
Thu liễm lại những tâm tư phức tạp chất chứa trong đáy lòng, Đồng Niệm cất bước đi vào, cô mím môi, ánh mắt vẻ mặt yên tĩnh.
Trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, gương mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương khẽ nâng lên, mắt nhìn thấy Đồng Niệm ngây ngô đi tới, ánh mắt dần dần thâm thúy.
Lăng Trọng nhìn thấy Đồng Niệm trở về, tinh thần rất vui vẻ, mặc dù đã ăn cơm tất niên rồi, nhưng ông lại xuống phòng bếp chuẩn bị làm sủi cảo.
Nói đến cái này, chính là sở trường của Lăng Cận Dương, anh bận rộn đứng bên cạnh bàn ăn cán bột đưa cho ba anh, hai ba con chuẩn bị sủi cảo.
Rửa sạch sẽ đôi tay, Đồng Niệm cũng đi tới bên cạnh bàn giúp một tay, cô gói sủi cảo vô cùng khó coi, Lăng Cận Dương lập tức nhíu mày quát lớn: “Em đừng gói nữa, đi xem tivi đi.”
Nghe nói như vậy, Đồng Niệm rất không vui mừng, cô nhếch môi, mắt hướng về phía Lăng Trọng tố cáo: “Ba, ba xem anh trai nhỏ mọn chưa kìa!”
Nghe vậy Lăng Trong cười lên, trên mặt đầy vẻ cưng chiều.
Vốn dĩ Đồng Niệm chỉ lơ đãng nói một câu, lại làm cho Lăng Cận Dương biến sắc mặt. Đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng nghe cô làm nũng trước mặt ba và anh.
Khi còn bé anh rất thích trêu chọc cô, mỗi khi bị anh trêu chọc cô đều chạy đến bên cạnh ba anh tố cáo: “Ba, anh trai lại khi dễ con nữa kìa!”
Thời gian giống như trở về khi còn bé, khi đó bọn họ cả hai đều ý đầu tâm họp, không xa không rời.
Gói sủi cảo xong, Lăng Cận Dương để ở trong phòng bếp, đợi qua mười hai giờ sẽ nấu. gần đến nửa đêm, tất cả mọi người đều mặc xong áo khoác, đi ra ngoài sân đốt pháo hoa.
Trong sân đặt một cây pháo hoa dạng ống, đường kính bằng chiều dài một cánh tay. Lăng Cận Dương lấy ra một cái bật lửa, sau khi châm lửa ở ngòi nổ, nhanh chóng chạy trở lại.
Đồng Niệm có chút sợ hãi, rụt cổ lại trốn về phía sau, nhưng không nghĩ Lăng Cận Dương chạy trở lại, anh cười tiến lên, đưa tay che lỗ tai cô. Giống như lúc cô còn nhỏ, đặt cô ở phía trước người, anh giang hai cánh tay che chở cô, vừa có thể cho cô nhìn thấy pháo hoa, vừa không để cho cô sợ hãi.
Lòng bàn tay rộng lớn của anh vô cùng ấm áp, che ở trên lỗ tai cô, đồng thời cũng xua tan đi cái lạnh lẽo trên người cô. Đáy lòng đột nhiên chạy qua một dòng nước ấm, Đồng Niệm cắn môi, không nói ra được cảm giác trong lòng mình, chỉ cảm thấy nơi hốc mắt một cảm giác chua xót khó đè nén.
Đùng——
Pháo hoa bốc lên, bay vụt lên đến điểm cao nhất, nở rộ ra cực kỳ xinh đẹp.
Pháo hoa sáng rực trên bầu trời, dđl/q'd đẹp đến chói mắt. Khắp nơi đều phát ra ánh sáng rực rỡ, đôi mắt Đồng Niệm ướt át, suýt chút nữa rơi lệ.
Mười hai giờ vừa qua, các người giúp việc chuẩn bị nấu sủi cảo. Tâm tình Lăng trọng cực kỳ tốt, sau khi cùng bọn họ ăn sủi cảo rồi mới đi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đã là nửa đêm, nhưng lối đi bộ vẫn rất náo nhiệt, không ít người tụ năm tụ ba ở ven đường đốt pháo hoa, không khí náo nhiệt không hề giảm.
Lăng Cận Dương lái xe đưa Đồng Niệm về nhà, anh nắm lấy bàn tay của cô đưa cô về đến tận cửa.
Đồng Niệm móc chìa khóa mở cửa nhà ra, cô tiện tay bật công tắc đèn, nghe đèn trong phòng khách kêu lên “bốp” một tiếng, chỉ lóe lên một cái rồi tắt luôn.
Lăng Cận Dương xoay người lại, trở tay đóng cửa lại, trầm giọng hỏi cô: “Còn cái bóng đèn nào không?”
Đồng Niệm mò mẫm tìm cái đèn pin, tìm trong đống đồ dự bị một cái bóng đèn đưa cho anh: “Đây này.”
Sau đó cô mang tới một cái ghế, đặt ở phía dưới cái đèn bị hư, nhưng có chút nghi ngờ hỏi người đàn ông bên cạnh, “Anh biết làm không vậy?”
Lăng Cận Dương nhếch môi cười, trừng mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Em bớt nói nhảm đi, rọi đèn cho anh!”
Từ ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin, Đồng Niệm có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng của anh.
Nhìn thấy anh đứng ở trên ghế, Đồng Niệm cũng không có nói thêm gì nữa, đưa tay giơ đèn pin lên cao, chiếu sáng cho anh không dám chậm trễ.
Rất nhanh sau đó Lăng Cận Dương đã thay xong bóng đèn, môi khẽ nhếch lên, “Em mở đèn thử xem.”
Xoay người đi tới trước cửa, bật công tắc lên, lập tức cả phòng phát sáng.
Đồng Niệm mím môi cười, liếc mắt nhìn anh, vừa vặn cũng thấy anh đang nhìn mình, theo bản năng cô lẩn tránh.
Nhìn cô né tránh ánh mắt, mày kiếm xinh đẹp của Lăng Cận Dương nhíu lại, anh leo xuống
ghế, nhưng không nghĩ cái ghế lắc một cái, cả người anh té xuống.
Đồng Niệm hoảng sợ, theo bản năng đưa tay đỡ lấy anh, nhưng người đàn ông chợt vươn tay lôi cô vào trong ngực, thuận thế chặn cô lại trên tường. Anh đột nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi của cô.
Trên môi một mảnh ấm áp, hơi thở quen thuộc cuốn tới.
Sau lưng được chống đỡ lên mặt tường, đầu óc hỗn độn của Đồng Niệm từ từ phản ứng kịp, cô trợn to hai mắt, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như biển của anh, không cách nào kiềm chế lại được.
"Thở ——"
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai vang lên giọng nói từ tính của anh, Đồng Niệm dần dần lấy lại tinh thần, bởi vì lời nói của anh mà đỏ bừng hai má.
Cô cúi đầu đẩy anh ra, trên mặt như lửa đốt, dđl/q'd trong lòng càng thêm tức giận muốn chết! Người đàn ông này lại làm chuyện xấu!
Hòa hoãn hồi lâu, Đồng Niệm vẫn cúi đầu như cũ, giọng nói có chút khàn khàn: “Khuya lắm rồi, anh mau trở về nhà đi!.”
Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của cô, đáy lòng một mảnh ấm áp. Anh lấy tay xoa đầu của cô, giọng nói dịu dàng: “Được rồi, em cũng đi ngủ sớm một chút.”
Sau đó anh cầm áo khoác lên, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng không còn bóng dáng của anh, cảm thấy lạnh lẽo hơn. Nếu như không phải Rella cọ xát ở bên cạnh chân cô, cô cứ nghĩ rằng là ảo giác.
Cất bước đi đến bên cửa sổ, Đồng Niệm đưa tay kéo rèm, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy phía trước chiếc McLaren màu bạc, có một bóng dáng cao to đang đứng.
Người đàn ông tựa bên cửa xe, trong tay kẹp một điếu thuốc, từng ngón tay thon dài của anh rũ xuống, xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Hồi lâu, Đồng niệm tắt đèn trong nhà, cô ngồi phía trước cửa sổ, chỉ để rèm cửa một khoảng hở nhỏ, lẳng lặng nhìn bóng dáng người dưới lầu.
Giơ tay lên lau cửa sổ thủy tinh, Đồng Niệm dùng ngón tay miêu tả từng đường cong của bóng dáng kia, cô nhìn chằm chằm vào anh, nhìn thấy anh dập tắt tàn thuốc trong tay, rồi sau đó ngẩng đầu lên hướng phòng ngủ của cô ngắm nhìn hồi lâu.
Sau một hồi anh nhếch môi cười nhẹ, lúc này mới mở cửa xe ngồi vào trong lái xe đi.
Tiếng động lớn ngoài cửa sổ chợt yên tĩnh lại, Đồng Niệm nhìn chằm chằm hình ảnh cô vẽ phác thảo trên tấm thủy tinh, đáy mắt chua xót khó đè nén. Cô cắn môi, trước mắt một mảnh mờ mịt, miệng thì thầm: “Anh trai…”
Nếu như bọn họ dừng lại lúc còn bé thì tốt biết bao. Như vậy cuộc đời này anh chỉ có mình cô thôi.
Cho đến giờ phút này Đồng Niệm mới hiểu được, cô không nên tìm hiểu bệnh tình của mình trước đây, không nên tìm hiểu rõ chân tướng. Nhưng nếu cái gì cũng không biết, ôm thù hận trong lòng, vậy có phải sẽ không đau lòng như thế này hay không?
Chỉ tiếc là, từ đầu cho đến bây giờ, cho dù là yêu hay hận, cô đều chưa từng quên qua.
Bởi vì phải đi Hàng Châu nên Đồng Niệm phải giao Rella cho người khác chăm sóc. Nghĩ đến nhà của chú nhưng sợ thím không thích, sau khi suy nghĩ cẩn thận cuối cùng quyết định đưa Rella tới Lan Uyển, ít nhất nơi đó có người giúp việc giúp cô chăm sóc một tay.
Buổi tối, sau khi Lăng Cận Dương về đến nhà, thấy Rella chơi đùa ở trong sân không khỏi dâng lên vài tia nghi ngờ.
Sau khi biết được nguyên nhân cô đưa Rella tới, ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương chợt sáng lên. Anh ngồi chồm hổm xuống, xoa cái đầu nhỏ của Rella, ý cười trên khóe môi càng nhiều.
Đúng hạn đi săn tin cho tòa soạn, Đồng Niệm cùng những người ở hiệp hội động vật gặp mặt, người phụ trách thông báo khách sạn cho mọi người, đồng thời cũng phát vé máy bay, hẹn sáng mai cùng nhau lên đường.
Đồng Niệm cầm vé máy bay cùng đồ dùng để phỏng vấn về đến nhà, sắp xếp hành lý xong, lại vội vàng đi xem tài liệu, cũng không có chú ý đến cái gì khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người gặp nhau ở sân bay, ngồi lên máy bay từ thành phố Duật Phong đi đến Hàng Châu. Sau khi đến Hàng Châu có tài xế tới đón đưa bọn họ tới khách sạn.
Đứng ở cửa lớn của khách sạn, lúc này Đồng Niệm mới hậu tri hậu giác phát hiện được đây là một khách sạn năm sao. Cô thở dài, nghĩ thầm đi theo cấp cao ra ngoài thật tốt, chỗ nghỉ ngơi cũng là khách sạn năm sao.
Mọi người đi tới trước quầy làm thủ tục đăng ký, Đồng Niệm rất lễ phép khiêm nhường, đợi mọi người đăng ký hết cô mới đi tới.
Sau khi đưa ra giấy tờ, dđl/q'd nhân viên lễ tân đưa thẻ mở cửa phòng cho cô. Lúc này mấy người kia đã đi thang máy lên lầu.
Đồng Niệm nhìn thấy đuổi theo không kịp nên cũng không chạy theo, cô đưa tay lôi kéo rương hành lý đi tới cửa thang máy, sau khi ấn nút, liền đứng chờ thang máy.
Đây là khách sạn năm sao, địa thế cực tốt, bên cạnh là Tây Hồ rất nổi tiếng, hàng năm du khách đến rất đông đảo, vì vậy khách sạn này người đến ở rất nhiều.
Cô thuận tay cầm lên bản đồ du lịch, mở ra nhìn một chút, nhìn thấy có nhiều địa điểm cô muốn biết. Trong lòng thầm tính toán, sau khi trở về phòng, để đồ xuống cô sẽ đi ra ngoài dạo.
Như vậy cái nơi được miêu tả trong thơ ca, tranh ảnh Đồng Niệm rất muốn tới xem một chút thì hôm nay đã thật sự tới, trong lòng không nhịn được vui sướng.
Thang máy kêu “Đing” một tiếng, Đồng Niệm kéo rương hành lý định cất bước nhưng ánh mắt quét qua một bóng người, thoáng chốc làm cho cô kinh ngạc đến ngây người.
“Anh?” Đồng Niệm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh lại ở đây vậy?”
Lăng Cận Dương cười một tiếng, đưa tay chỉ cho cô thấy rương hành lý, ánh mắt hiện rõ sự sắc sảo, anh nhếch môi cười nói: “Anh tới là vì công việc.”
Người đàn ông hơi cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười vô cùng mê hoặc, khóe mắt anh thoáng qua một chút nham hiểm, không một tiếng động ở trong lòng âm thầm bổ sung: “Chỉ là công việc này đặc biệt là vì em nên anh mới tới.”