Trong phòng bao bỗng chốc im lặng, theo sau vang lên tiếng huýt gió ái mụi.
Khả Tâm nghe nói như thế, sắc mặt trắng bệch, cô quay đầu nhìn chị mình, tâm tình phức tạp, không rõ thần sắc.
Tất cả mọi người hưng trí bừng bừng muốn xem trò hay, nhất trí dời ánh nhìn lên đương sự.
Nếu nói không kinh sợ thì đó là gạt người, trước kia đã lĩnh giáo qua sự ác liệt nên hiện giờ cô cũng không quá bất ngờ.
Mắt Đồng Niệm sáng như đuốc, nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt bình thản: “Vi thiếu, chuyện đùa này một chút cũng không buồn cười.”
“Vô nghĩa!” Vi Kỳ Hạo liếc cô một cái, ánh mắt sắc nhọn: “Ai thèm nói đùa với em chứ?”
Anh ta càng hứng khởi thì cô càng hờ hững: “Một câu đi, đồng ý hay không đồng ý?”
Lửa giận chồng chất trong lòng, thanh âm Đồng Niệm lạnh lùng hơn: “Không đáp ứng.”
Yêu cầu như thế làm sao cô có thể đáp ứng?!
Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng cười, trừng mắt nhìn cô đang quật cường, vẻ mặt lo lắng: “Chuyện vừa rồi không thể để yên, các người tiếp tục!”
Anh ta ra lệnh một tiếng, những người đàn ông sớm không kiềm chế được, cười đứng dậy, hướng về phía góc phòng đi tới.
“Chị…….”
Mắt thấy tên tóc húi cua đi tới, sắc mặt Khả Tâm trắng bệch hơn nữa toàn thân lạnh run. Cô kêu to: “Đừng lại đây!”
Những người này chỉ muốn xem việc vui không muốn bát nháo dù sao ở Mê Sắc không thể đùa quá phận. Nhưng Khả Tâm lại làm bị thương mặt mũi hắn nên không thể nuốt giận dễ dàng.
Người đàn ông từng bước tiến lại gần, làm cho Khả Tâm sợ hãi, cô khóc cầu xin: “Chị, cứu em! Cầu xin chị nở tình chú đừng mặc kệ em!”
Cô gái khóc thảm làm cho tim Đồng Niệm căng thẳng, vẫn không thể cứng rắn được.
Nhìn người đàn ông ở góc tường, tình thế cấp bách Đồng Niệm chạm vào di động, cô ném về phía hắn ta, động tác theo bản năng ngay cả mình cũng không khống chế được.
Ở giữa ghế sofa màu đen, Vi Kỳ Hạo lười nhác, khóe miệng cười âm lãnh. Hừ, rất mạnh miệng có đúng không? Bổn thiếu sẽ chơi đùa cùng em, xem thử ai hơn?!
Không nghĩ ngợi nhiều, Đồng Niệm tiến lên kéo áo của tên tóc húi cua, ngăn hắn lại.
Người đàn ông đau đớn ánh mắt như giết người trừng trừng cô, hung hăng đẩy cô một cái, bả vai cô bị đụng vào tường.
Đồng Niệm bị lực lớn đẩy ra tay phải đập vào tường, mu bàn tay lập tức sưng đỏ, đau đến nhăn mặt.
Vi Kỳ Hạo bưng rượu lên uống, khóe mắt đảo qua mu bàn tay sưng đỏ của cô, trong mắt có chút biến đổi.
Bên cạnh xúm lại không ít tên đàn ông, Đồng Niệm sợ hãi, lửa giận trong lòng không áp chế được, khóe mắt cô thấy bên bàn trà, xoay người đi tới đó đưa tay lấy bình rượu, đập vào đầu tên tóc húi cua.
A ——
Bình rượu thủy tinh vỡ vụ, hắn hét thảm một tiếng.
Hai tròng mắt sắc bén, khí thế tràn ngập của cô làm cho mọi người dừng động tác lại.
Cô kéo hai cô gái nhỏ về phía sau mình, sắc mặt Đồng Niệm trong trẻo nhưng lạnh lùng,cô dùng sức nắm chặt tay, đầu ngón tay dần trắng bệch.
Đồng Niệm cầm vũ khí trong tay chỉ thẳng vào người đối diện, lạnh lùng nói: “Nhất định phải làm cho to chuyện, để thử xem ai thoát được liên quan! TÔi cũng không tin, hôm nay ở đây có người chết, thử xem có ai động đến không?”
Cả phòng yên lặng, tiểu nha đầu này lại dám dọa Vi thiếu!
Vi Kỳ Hạo ngửa đầu nhìn đôi mắt trong suốt kia, lòng có một chút khác thường. Cảm giác như gió xuân tháng ba, thổi qua rất ngứa.
Vi Kỳ Hạo mím môi, mắt thấy cô bình tĩnh, anh cười. Anh đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, đủ thể loại nhưng người dám dùng bình rượu sắc nhọn khiêu khích anh thì chỉ có cô, lần đầu tiên được gặp.
Lúc này cửa phòng bao mở ra, một bóng dáng đi vào.
“Ai cha, đêm nay rất náo nhiệt!” Trữ Tuấn bước nhanh vào, ánh mắt anh ta xẹt qua mọi người, ý vị thâm trường nhìn Đồng Niệm một cái.
Mọi người nhìn thấy anh đến, thân thiện chào hỏi. Tên tóc húi cua cái trán hắn bị chảy máu, đã đi ra ngoài xử lí vết thương.
Đồng Niệm nhìn thấy anh ta đến, sắc mặt tối đen, cô vứt bỏ bình rượu trong tay xuống, hai tay thả lỏng.
Không khí xấu hổ được giảm bớt, Trữ Tuấn nhìn ba
người phía góc cười nói với Đồng Niệm: “Đó là em gái tôi, bình thường trong nhà được chiều chuộng nên hư!”
Trong lời nói của anh làm cho mọi người đều bất ngờ, ở thành phố này thế lực nhà họ Trữ, có thể ít đi một chuyện thì nên ít đi, người này có thân phận khôngnên đắc tội!
“A Hạo!” Trữ Tuấn quay đầu, ngôn ngữ cứng rắn: “Chuyện đêm nay, ầm ĩ trong nhà, tai cậu cũng không được yên tịnh đâu!”
Vi Kỳ Hạo bưng ly rượu, uống một ngụm không nói gì. Nhà họ Trữ cùng với nhà họ Vi cũng quen biết, Trữ Tuấn lại hơn anh vài tuổi, quan hệ hai nhà đều tốt, tình cảm này anh không thể không để trong mắt.
Đồng Niệm mím môi cúi đầu, nhìn mu bàn tay bị đỏ lên trong lòng không có biểu tình gì.
Không bao lâu sau, Trữ Tuấn cười đứng lên, cùng mọi người hàn huyên xong liên đi tới trước mặt Đồng Niệm, liếc mắt bảo cô đi ra ngoài.
"Đứng lại ——"
Bước chân Đồng Niệm cứng đờ, hơi quay đầu, chỉ cảm thấy trong giây lát cái di động bị anh ta đoạt mất.
Vi Kỳ Hạo chậm rãi ấn dãy số, đợi cho tiếng nhạc vang lên mới tắt di động đưa cho cô. Anh hạ thắt lưng, cúi đầu ở bên tai cô nói nhỏ: “Đồng Niệm nhớ số điện thoại của tôi. Chúng ta sẽ còn gặp nhau, chậm rãi mà tính!”
Thanh âm khó nắm bắt của anh ta chỉ có hai người mới nghe được. Đồng Niệm nhìn anh ta một cái không có mở miệng, bước nhanh đi.
Phòng bao huyên náo lại yên ắng, có người bất mãn nói nhỏ: “Vi thiếu, lão Tứ còn ở bệnh viện, chuyện như vậy mà bỏ qua sao?”
Nghe nói như thế, Vi Kỳ Hạo giận tái mặt, đáy mắt lạnh lùng: “Hắn đáng đời! Dám đụng đến người của tôi, không mất mạng là phúc lắm rồi!”
Thấy anh như thế người kia cũng không dám lên tiếng nữa, lão Tứ dựa theo phân phó của anh ta động thủ nhưng giờ lại trở mặt quá nhanh!
“Anh Đình Hiên…” Khả Tâm thấy anh vội khóc chạy tới.
Ôn Đình Hiên nhận được tin nhắn của Đồng Niệm, vội lái xe tới, không thấy các cô cả người như kiến bò trên chảo nóng, đang tìm ở xung quanh thì lại nghe được tin tức.
Đem KHả Tâm ôm vào trong ngực, khuôn mặt tuấn dật buộc chặt, nhìn không được dùng sức.
“Chị…..” Khả Tâm nghẹn ngào trong ngực anh, ngẩng đầu kêu một tiếng.
Đồng Niệm trong lòng tức giận cũng lười nói chuyện với cô, dặn dò Đình Hiên: “Anh Đình Hiên, đưa các cô ấy về nhà.”
Ôn Đình Hiên gật đầu, không hỏi nhiều nhanh chóng lái xe đi.
Trữ Tuấn làm thỏa đáng sự tình cũng không nói nhiều nữa, đơn giản dặn cô vài câu rồi rời đi.
Ban đêm gió thổi nhẹ, Đồng Niệm nhìn thấy lái xe chờ, cảm thấy buồn bã. Khi nhìn thấy Trữ Tuấn cô biết được chuyện sẽ đến tai người kia. Lăng Cận Dương là ai chứ, chuyện như thế này lẽ nào anh không biết?!
Suy sụp ngồi vào trong xe, cô xoa xoa đầu mình, hai vai co rúm lại, cảm giác vô lực. Khi trở lại Lan Uyển trời đã dần khuya, cô bước đi đến khi gặp ánh đèn sáng thì sắc mặt mới được thả lỏng.
Đi đến lầu hai, cô không hề thấy bóng dáng người đàn ông kia, Đồng Niệm bước nhanh vào phòng ngủ, trong phòng tối đen như mực.
Cô đưa tay sờ chỗ mở đèn không nghĩ ở giữa cổ bị một người bóp lấy, lực cánh tay kiềm chế yết hầu khiến cô không thể hô hấp dễ dàng, ngẩng đầu hít thở không thông.