Editor: Nguyen Hien.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa lớn, so với lúc nãy đã nhỏ hơn một chút, chỉ là tiếng mưa rơi không ngừng.
Đồng Niệm ngồi ở trên sofa chờ anh, sắc mặt có chút khẩn trương, cô suy nghĩ phải nói gì trước. Trong mũi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cô bịt mũi lại, hắc xì liên tục mấy cái, hai vai lập tức co rúc lại.
Từ phòng bếp đi ra, nghe được tiếng hắc xì của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương đi tới sờ cái trán của cô, quả nhiên có chút nóng. Anh xoay người đi đến chiếc tủ bên cạnh, kéo tủ lấy ra một hòm thuốc, lấy thuốc cảm từ bên trong ra.
Nắm lấy tay của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương dẫn cô trở lại phòng ngủ trên lầu hai, vén chăn lên cho cô chui vào.
Đồng Niệm làm theo anh, thời điểm anh đứng dậy, đưa tay nắm cổ tay của anh, năm ngón tay nắm chặt, “Em có chuyện muốn nói.”
Kể từ lúc vào nhà đến bây giờ, cô nói nhiều nhất là câu này. Lăng Cận Dương ngồi ở bên giường, nhìn vào ánh mắt cô, bình tĩnh nói: “Được, em nói đi.”
“Anh không có gì muốn hỏi em sao?” Đồng Niệm cắn môi, nhìn vào mắt anh, không nhìn rất bất cứ động tĩnh gì.
Lăng Cận Dương mím chặt môi, giọng nói chìm xuống: “Em biết từ khi nào?”
"Ngày hôm qua."
Đồng Niệm hít sâu vào một hơi, khuôn mặt khẽ ửng hồng, giọng nói khàn khàn: “Em…”. Khóe mắt cô ê ẩm khó chịu, trái tim ngũ vị tạp trần, vào lúc này, cô nên nói những gì, giải thích những gì.
Giơ tay lên ôm chặt eo của Lăng Cận Dương, Đồng Niệm tựa mặt vào vai anh, giọng nói chua xót: “Em biết anh rất đau lòng, cũng rất tức giận. Chuyện này em cũng không biết phải giải thích với anh thế nào, trong chuyện này có rất nhiều nguyên do, trong lúc nhất thời em cũng không biết phải nói rõ ràng như thế nào nữa. Nhưng anh phải tin tưởng em, bất kể xảy ra chuyện gì, em đều sẽ không thay đổi.”
Đứng dậy đi tới trước bàn trà, Lăng Cận Dương khom lưng rót đầy ly nước ấm, anh lấy ra một viên thuốc màu trắng, xoay người đặt vào tay cô, dịu dàng nói: “Em uống thuốc đi, em hơi sốt rồi.”
Nhìn ánh mắt đầy quan tâm của anh, trong lòng Đồng Niệm có chút nóng, cô ngửa đầu uống thuốc vào. Đầu lưỡi lướt qua vị đắng, làm cô có chút khó chịu.
Giơ tay lên điều chỉnh đèn ngủ trên đầu giường, Lăng Cận Dương xoay người lên giường, tựa vào bên cạnh cô, khuôn mặt lộ ra tình cảm ấm áp: “Nhắm mắt lại.”
Đầu óc không tỉnh táo, mí mắt cũng ê ẩm. dđl/q"d Đồng Niệm cố gắng chống đỡ cho đầu óc tỉnh táo, cô cầm lấy tay của anh, năm ngón tay xuyên vào giữa các ngón tay anh, mười ngón tay cùng nhau nắm chặt.
Đồng Niệm không yên lòng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh nói: “Anh không được bỏ em đi.”
Sờ lên trán của cô, nhiệt độ bắt đầu lên cao, Lăng Cận Dương mím môi cười, gật đầu một cái, để cho cô an tâm: “Em ngủ đi.”
Đồng Niệm nở nụ cười, cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ hơn. Cô nắm chặt tay của anh, đặt ở trên lồng ngực mình, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ thật say.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi dần dần dừng lại, Lăng Cận Dương tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt yên lặng như biển. Anh nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài, rũ mắt xuống kéo chăn cho người bên cạnh. Nhìn chân mày nhíu chặt lại của Đồng Niệm, không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên.
Chung quang một mảnh u tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi rả rít thỉnh thoảng vang lên.
Người bên cạnh dần dần ngủ say, Lăng Cận Dương tắt đèn trên đầu giường, nhẹ nhàng rút bàn tay nắm chặt của cô ra, mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, Lăng Cận Dương đưa lên môi, anh lấy ra cái bật lửa định châm lửa, nhưng nhìn thấy người bên cạnh ngủ say, anh lấy điếu thuốc xuống ném qua một bên.
Dưới bóng đêm tối tăm, tĩnh mịch không tiếng động. Người đàn ông vẫn ngồi yên ở đầu giường, kinh ngạc nhìn ra xa. Ánh mắt anh thủy chung nhìn tại một chỗ, đôi mắt sâu thẳm giống như tầng tầng sương mù che khuất con ngươi trong sạch của anh. Nhìn không ra được đôi mắt kia đã từng sáng như ngôi sao trên bầu trời.
Cả đêm ngủ ngon, cơ hồ không có nằm mơ. Đồng Niệm nhắm mắt lại, duỗi thẳng người ra, vẻ mặt hài lòng. Cô từ từ mở mắt ra, nhìn vị trí bên cạnh, chỗ bên cạnh trống trơn, làm cho đáy lòng cô co rút lại.
Đồng Niệm ngồi bật dậy, đưa tay vào trong chăn, cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Sắc mặt cô trắng bệch, vén chăn xuống giường, lao ra khỏi phòng ngủ: “Lăng Cận Dương!”
Phòng ngủ không có, phòng khách không có, trong phòng bếp cũng không có. Bên trong biệt thự yên tĩnh, động tĩnh gì cũng không có, chỉ có tiếng gọi lớn của cô vang vọng ở bên tai.
Mở cửa biệt thự ra, nhìn thấy xe hơi của Lăng Cận Dương vẫn còn, Đồng Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chắc do mình suy nghĩ nhiều, có lẽ anh chỉ đi ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ quay trở về nhà.
Xe của anh vẫn còn, anh khẳng định sẽ không đi xa.
Xoay người trở lại trên lầu, Đồng Niệm nhanh chóng đi rửa mặt. Đến lúc cô đi xuống lầu vẫn chưa thấy Lăng Cận Dương quay về. Đồng Niệm lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, trong điện thoại truyền đến một giọng nói máy móc: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được, xin…”
Năm ngón tay nắm chặt lại, trái tim Đồng Niệm đập loạn xạ, không từ bỏ ý định cô gọi mấy lần nữa, nhưng lần nào gọi cũng nghe câu nói máy móc đó. Khóe mắt nhảy lên, cô lấy chìa khóa xe được đặt ở trên bàn trà, cuối cùng ý thức được cái gì.
Nắm lấy chìa khóa xe, Đồng Niệm chạy ra ngoài, mở cửa xe ngồi vào bên trong, mở chìa khóa cho xe nổ máy, lái xe ra khỏi biệt thự. Đạp mạnh chân ga, cô lái xe nhanh như bay, đôi mắt chứa đầy nước.
Anh nói láo!
Tối hôm qua rõ ràng anh đã đồng ý với cô sẽ không rời đi, nhưng anh lại kiên quyết đi đến như vậy, lại không mang theo thứ gì cả.
Cánh tay cầm tay lái khẽ phát run, Đồng Niệm không có suy nghĩ nhiều, đáy lòng còn có một tia hy vọng cuối cùng.
Lan Uyển vào sáng sớm, một mảnh xanh um tươi tốt, cả vườn hoa tường vi nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Mới sáng sớm, cha con Lăng Thuấn đã tới ngồi trong phòng khách, chờ Lăng Trọng xuống.
Giây lát, Lăng Trọng dẫn theo Mục Duy Hàm từ thư phòng đi xuống lầu, cất bước đi tới ngồi đối diện với bọn họ.
Lăng Thừa Nghiệp nhìn sắc mặt của Lăng trọng, trong lòng tràn đầy hồ nghi, anh mím môi, không kiên nhẫn hỏi: “Bác cả, sao bác lại có thể chuyển cổ phần cho người ngoài được chứ?”
Vốn dĩ cho rằng, cổ phần nhất định sẽ do Lăng Cận Dương kế thừa, nhưng mọi chuyện lại chuyển biến đột ngột. dđl/q"d Xoay 180 độ, cổ phần lập tức rơi vào tay của Đồng Niệm, tất cả mọi người thật sự không nghĩ ra.
“Đồng Niệm không phải là người ngoài.” Lăng Trọng cười cười, nâng ly trà lên nhấp một cái, mắt sáng như đuốc: “Bởi vì Đồng Niệm là con gái ruột của bác.”
Sắc mặt Lăng Thuấn rét lạnh, có chút khiếp sợ, mà Lăng Thừa Nghiệp càng thêm kinh hãi, tuyệt đối không dám tin: “Điều này sao có thể, cô ấy họ Đồng mà.”
Lấy tờ giấy xét nghiệm DNA mà Mục Duy Hàm cầm trong tay, Lăng Trọng đẩy trước mặt bọn họ, trầm giọng nói: “Các người hãy nhìn kỹ đi, đây là giấy trắng mực đen, tôi không lừa các người.”
Lăng Thừa Nghiệp vội vàng cầm lên, sau khi đọc kỹ kinh ngạc nhìn về phía cha mình, sắc mặt hai người trông rất khó coi: “Loại chuyện như vầy vượt quá mức tưởng tượng rồi, nếu Đồng Niệm là con gái của bác, tại sao lại họ Đồng? Hơn nữa nếu cô ấy họ Lăng, còn Lăng Cận Dương thì sao?”
“Lăng Cận Dương là con trai nuôi của tôi.” Lăng Trọng lên tiếng lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh dị thường.
Sự thật lúc nãy còn chưa tiêu hóa hết, bây giờ lại nghe đến cái này, cha con Lăng Thuấn hoàn toàn ngây ngô. Giây lát, Lăng Thuấn trầm mặt, tức giận nói: “Tại sao lại có chuyện như vậy? Anh cả, anh làm như vậy, không phải là lừa gạt cả nhà họ Lăng sao?”
Lăng Trọng nhếch môi cười, giơ tay lên ý bảo Lăng Thuấn ngồi xuống, “Đợi một chút, đừng sốt ruột! Nhiều năm như vậy, chú vẫn không giữ được kiên nhẫn sao?”
Nghe Lăng Trọng nói, sắc mặt Lăng Thuấn thay đổi, trầm mặt ngồi xuống: “Hừ, Anh lợi dùng người ngoài tới coi quản Lăng thị, còn chèn ép chúng tôi khắp nơi, chuyện này anh phải cho chúng tôi một
cái công đạo.”
“Hôm nay gọi các người tới, chính là cho các người một cái công đạo.” Lăng Trọng cười sâu xa, rút ra một thỏa thuận bí mật, đẩy về phía họ: “Đây là thỏa thuận bí mật, là chuẩn bị cho các người. Chỉ muốn các người giữ kín chuyện này, chờ đến khi An Hân sinh ra đứa bé, tôi sẽ đưa cho cháu trai của chú 5% cổ phần.”
Lăng Thuấn ngẩn người, sắc mặt dần dần u ám: “Anh cả, anh cho rằng 5% cổ phần là có thể che giấu những chuyện xấu xa này sao?”
“Ha ha…” Lăng Trọng sớm đoán được Lăng Thuấn sẽ nói như vậy, ông cười rồi đưa những sổ sách trước kia cho em mình xem, “Chú xem qua cái này một chút rồi hãy nói nữa.”
Tiện tay cầm lấy, sắc mặt Lăng Thuấn đại biến, ông cau mày nhìn kỹ, quay đầu nhìn chằm chằm đứa con trai bên cạnh, ánh mắt đầy tức giận: “Khốn kiếp, mày dám làm những chuyện này?”
Lăng Thừa Nghiệp cũng sợ hết hồn, anh hoàn toàn không biết được những sổ sách này bị người khác tra được lúc nào, tái mặt cầu xin tha thứ, “Bác cả, con nhất thời hồ đồ.”
Sự hung hãng kêu ngạo lúc nãy đã biến mất, Lăng Thuấn trầm mặt, “Anh tính xử lý Thừa Nghiệp thế nào?”
Mím môi cười, Lăng Trọng đưa tay rót trà cho bọn họ, ánh mắt yên tĩnh: “Thừa Nghiệp mặc dù không hiểu chuyện, nhưng cũng là con cháu của nhà họ Lăng, anh là bác nó dĩ nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Điều anh muốn là chuyện kia, chỉ muốn các người giữ kín điều bí mật đó, chuyện của Thừa Nghiệp đến đây sẽ chấm dứt. Đồng thời anh sẽ cho cháu chú 5% cổ phần. Cuộc mua bán này các người không hề thua lỗ.”
Việc đã đến nước này, Lăng Thuấn không đồng ý cũng phải đồng ý, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đạo lý này ông hiểu được. Chỉ là cuộc mua bán này, hắn cũng không có lỗ vốn. Mặc dù cổ phần rơi vào trong tay Đồng Niệm, chỉ là so với Lăng Cận Dương thì con nhóc kia có thể làm được cái gì chứ?
“Được.” Lăng Thuấn gật đầu một cái, cho Lăng Thừa Nghiệp một ánh mắt cảnh cáo, “Chúng ta đồng ý.”
Lăng Trọng bảo Mục Duy Hàm đưa đơn thỏa thuận cho bọn họ, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ ký tên, chân mày nhíu chặc của Lăng Trọng mới thả lỏng ra.
Trong sân lái vào một chiếc xe thể thao màu bạc, Đồng Niệm dừng xe lại, đẩy cửa xe ra chạy vào, “Cậu chủ trở về chưa?”
Các người làm thấy cô thở hổn hển, tất cả đều lắc đầu một cái, nói sự thật: “Không có trở về, tối hôm qua cũng không thấy cậu chủ trở về.”
Hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt lại, cả trái tim Đồng Niệm chìm xuống đáy cốc, cô nhăn mày lại, đáy lòng một mảnh hoang vu. Trừ nơi này ra thì anh còn có thể đi đâu đây?
Nơi này là nhà của anh, nhưng anh không trở về nhà, còn có thể đi đâu chứ?
Vào giờ phút này, Đồng Niệm cảm nhận được anh rất cô đơn. Đó là cảm giác không có nhà để về, cô đã từng trải qua, cho nên không muốn anh phải nếm nữa.
“Niệm Niệm.” Thấy cha con Lăng Thuấn đi tới, Đồng Niệm chán ghét nhăn mày lại, lui về phía sau một bước.
Lăng Thuấn nhếch môi cười, rõ ràng là diễn trò nhưng cũng cần phải có dáng vẻ: “Những năm qua đã uất ức con, sau này có chuyện gì thì nói với chú, chúng ta là người một nhà.”
Đồng Niệm cúi đầu, lười nhìn tới bọn họ, cho đến khi hai người bọn họ đi xa, cô mới ngẩng đầu lên.
Thấy người đối diện, cô bước đi tới, lạnh lùng hỏi: “Lăng Cận Dương đi đến nơi nào vậy?”
Nghe vậy, Lăng Trọng sửng sốt một chút, ngay sau đó giận tái mặt: “Con không thấy nó sao?”
Thấp giọng cười một tiếng, khóe mắt Đồng Niệm thoáng qua vẻ chế nhạo, cười nhạo nói: “Đây không phải là rất hợp với tâm ý của ông sao?” Nói xong những lời này, cô quay đầu đi lên lầu, rầm một tiếng cửa phòng đóng lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Niệm chạy tới công ty rất sớm, cô đẩy phòng làm việc của tổng giám đốc ra, bên trong không có ai. Tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị gởi đơn từ chức, đây là chuyện trước đó chưa từng có. Lập tức cả Lăng thị truyền đi xôn xao, các tin tức nhảm truyền đi khắp nơi.
Nhìn đơn từ chức gởi từ máy fax, tay chân Đồng Niệm lạnh lẽo. Mặc dù biết anh bình yên vô sự, lại không tìm được người thân của anh. Điện thoại di động tắt máy, những nơi anh thường đến cũng không có, bạn bè của anh cũng không nhìn thấy. dđl/q"d Lúc này cô mới biết, muốn tìm được một người có biết bao nhiêu khó khăn. Mặc dù họ ở chung một chỗ hơn chục năm nhưng khi anh biến mất không còn thấy gì nữa, cô vẫn như cũ vô lực như thế, thậm chí một chút ít đầu mối cũng không tìm được.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị người khác đẩy ra. Mục Duy Hàm cau mày đi tới, nhìn Đồng Niệm ngồi trong ghế xoay, vẻ mặt chán nản.
“Như thế nào rồi, có tin tức gì không?”
Mục Duy Hàm thở dài rồi nói: “Không tra được tin tức, cậu ấy nhất định là rời đi thông qua nhà họ Quyền.”
Đôi mắt Đồng Niệm tối sầm lại, chuyển qua ngồi vào ghế tựa, giơ tay lên khẽ vuốt mặt bàn, giọng nói lạnh xuống. “Biết rồi.”
“Niệm Niệm.” Vẻ mặt Mục Duy Hàm đầy quan tâm và lo lắng: “Để cho cậu ấy yên tĩnh một chút cũng không phải là chuyện xấu.”
Tiễn đồng đen nhánh xẹt qua một tia hàn ý, Đồng Niệm nhìn Mục Duy Hàm bằng ánh mắt sắc bén: “Anh đi ra ngoài đi.”
Nhìn ánh mắt kích động của cô, ánh mắt Mục Duy Hàm trầm xuống, không nói gì thêm xoay người đi ra ngoài, đồng thời cũng đóng cửa lại.
Trước bàn làm việc to lớn, đôi tay Đồng Niệm khẽ vuốt ve mặt bàn, đáy mắt vẻ mặt từ từ ôn nhu lại. Cô nằm trên mặt bàn, vuốt cây bút Pike anh từng dùng qua, đôi mắt đỏ lên.
Gần tối Đồng Niệm trở lại Lan Uyển, mới vừa bước vào phòng khách, liền nghe được có người hỏi.
“Lăng thiếu vẫn không có tin tức, hôn lễ có phải sẽ hủy bỏ hay không?”
“Không được hủy bỏ!” Đồng Niệm tức giận bước tới, nhìn người phụ trách hôn lễ, lạnh lùng nói: “Hôn lễ cử hành đúng như thời hạn.”
“Niệm Niệm!” Lăng Trọng chau mày lại, nhìn về phía con gái mà bất đắc dĩ.
Thấy trên sofa có hộp quà tiệm áo cưới đưa đến, cô mím môi ôm lên, trước khi lên lầu kiên định nói: “Hôn lễ không được hủy bỏ, anh ấy nhất định sẽ quay về.”
Nhìn bóng lưng con gái, ánh mắt Lăng Trọng buồn bã, nhưng cũng không có nói gì nhiều, bảo người ta cứ tiến hành theo kế hoạch.