Editor: Nguyen Hien.
Phục vụ bưng thức ăn lên bàn đặt trước mặt bọn họ.
Xa xa, Đồng Niệm có thể ngửi thấy được mùi thơm của cá hồi xông vào mũi, cá hồi trước mặt hương vị thơm ngon, nhìn rất hấp dẫn.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Cận Dương nhìn qua, cô chỉ nhếch môi cười cười, cầm dao nĩa trước mặt, tao nhã ăn: “Thật xin lỗi, trong thời gian ăn, tôi thật sự không muốn bàn công việc, nếu không tiêu hóa không tốt.”
Trầm Phái Ngao thấp giọng cười một tiếng, mở miệng hòa giải: “Cận Dương chúng ta ăn cơm trước, công việc ngày mai lại nói tiếp.”
Hắn không nhanh không chậm mở miệng nói, khiến sắc mặt Lăng Cận Dương càng thay đổi, ánh mắt dao động mạnh. Nhét tài liệu vào trong cặp công văn, anh trầm mặt cầm dao nĩa lên, nhưng thịt bò bít tết trước mặt một miếng anh cũng không hề ăn.
Ăn một phần cá hồi sốt mật ong xuống bụng, Đồng Niệm cảm thấy hài lòng. Trong khoảng thời gian này luôn làm thêm giờ, hiếm khi có khẩu vị tốt như thế này, cá hồi phối hợp với mật ong mùi vị rất ngon, phù hợp cho những người kén ăn như cô.
Cảm thấy bụng đã no, cô nhíu mày nhìn người đàn ông đối diện. Nhìn thấy một miếng thịt bò anh cũng không hề đụng tới, ánh mắt hơi dao động nhưng trên mặt không có chút biến hóa gì.
“Em có muốn ăn thêm đồ ăn ngọt không?” Nhìn bộ dáng thỏa mãn của cô, Trầm Phái Ngao mỉm cười hỏi: “Nghe nói bánh pudding ở đây rất ngon.”
“Được.” Đối với đồ ngọt, phụ nữ bình thường cũng không thích lắm, nhưng Đồng Niệm lại vui mừng gật đầu.
Phục vụ rất nhanh đã mang điểm tâm ngọt lên, chiếc bánh vàng óng vô cùng hấp dẫn, chỉ nhìn thôi là đã muốn ăn rồi.
Hương vị xoài nhàn nhạt phiêu tán vào trong không khí, ngửi thấy mùi vị này, Lăng Cận Dương theo bản năng nhíu nhíu mũi, anh không thích mùi xoài.
Ăn hết phần điểm tâm ngọt, Đồng Niệm vẫn còn có chút cảm giác chưa thỏa mãn.
Không khí trên bàn ăn khiến cho Lăng Cận Dương đè nén tới cực điểm, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng có thất bại như thế này, hơn nữa đối mặt vẫn là cô.
Đi ra khỏi phòng ăn, sắc trời bên ngoài đã tối, Đồng Niệm không muốn trở về phòng, liền tách khỏi hai người bọn họ, đi một mình tới bãi biễn phía sau khách sạn.
Ban đêm, sóng biển hơi lớn, một luồng đánh úp về phía bờ, bọt trắng tung bay trắng xóa.
Đồng Niệm vén quần lên, đi về phía trước mấy bước, nước biển đánh vào làm ước nhẹp cả đôi chân cô.
Nước biển tràn qua da thịt cô, mang theo cảm giác dễ chịu và thoải mái.
Đồng Niệm khẽ tách hai chân ra, lòng bàn chân hãm sâu vào bên trong cát mịn. Cô giang hai tay ra, ngửa đầu lên nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, nghênh đón từng đợt từng đợt sóng biển tràn vào. Từng đợt sóng biển lên xuống, thần kinh căng thẳng cũng theo đó mà tỉnh táo lại.
Dưới chân cô chợt mất trọng tâm, cả người ngã về phía sau, mắt nhìn thấy một luồng sóng biển đánh tới, cô kêu lên sợ hãi, “A…”
"Cẩn thận!"
Một đôi cánh tay mạnh mẽ cuốn lấy eo cô, Đồng Niệm hồ nghi quay đầu, sau khi nhìn thấy người đàn ông, lập tức nhăn mày lại: “Sao anh lại ra đây?”
Kéo cô vào trong bờ biển một chút, Trầm Phái Ngao nắm chặt eo của cô chế nhạo nói: “Lúc nào em cũng trở mặt rất nhanh?”
Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, lấy tay đẩy tay hắn ra, lui về phía sau một bước: “Cám ơn anh.”
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô, Trầm Phái Ngao cũng không có để trong lòng, anh cúi người xuống, ngồi trên một cụt đá to, trên môi nở nụ cười thật sâu: “Không khách khí, đã trễ thế này một cô gái xinh đẹp một mình đi ra ngoài, tôi không yên tâm.”
Không yên tâm sao?
Nghe hắn nói, khóe mắt Đồng Niệm lướt qua vẻ khinh bỉ. Người đàn ông này mở to mắt để nói những lời bịa đặt, thật đúng là bãn lãnh. Nơi này là khách sạn tư nhân nổi tiếng, căn bản không có người ngoài có khả năng tiếp cận, cần hắn lo lắng sao?
Chỉ là Đồng Niệm cũng không muốn nói nhiều, vạch trần lời nói của hắn, sẽ làm lúng túng lẫn nhau. Dù sao Lăng thị cũng đang hợp tác cùng Thẩm thị, dđl/q"d giữa bọn họ cần duy trì mối quan hệ tốt.
“Tối nay trăng sáng rất tròn.” Trầm Phái Ngao chống lui hai tay về phía sau lên tảng đá, khuôn mặt tuấn tú nâng lên, môi mỏng lộ ra đường cong mê người.
Đồng Niệm ngâm chân ở trong nước biển, chậm rãi ngẩng đầu lên, trăng sáng rất tròn, nhưng cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Cô mím mím môi, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt, lời nói này của hắn không mặn không nhạt, cô cũng không muốn để ý tới.
Nhìn khóe miệng cô nở nụ cười lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy của Trầm Phái Ngao sáng loáng. Anh chợt cúi người, khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần mặt cô, tà mị nói: “Là bởi vì có em ở đây, anh mới cảm giác trăng sáng rất tròn.”
“Tôi sao?” Đồng Niệm lùi về phía sau, tiễn đồng đen nhánh dao động mạnh, “Thẩm tổng thật thích nói đùa, trăng sáng có tròn hay không cùng tôi không có quan hệ gì.”
Trầm Phái Ngao thấp giọng cười một tiếng, dịu dàng nhìn vào mắt cô, nở nụ cười mập mờ: “Làm sao trí nhớ của em lại tệ vậy chứ, anh đã nói qua rồi hãy gọi anh là Bái Ngao, chẳng lẽ phải dạy dỗ em một lần thì em nhất định mới có thể nhớ được sao?”
Lúc hắn nói chuyện hơi nóng phả vào mặt Đồng Niệm, làm cô rùng mình một cái, sắc mặt càng thêm biến đổi, trong mắt tràn đầy đề phòng: “Anh uống hơi nhiều rồi.”
“Anh không uống rượu.” Ánh mắt sắc bén của anh xẹt qua cái gì đó, anh cười cười, giơ tay lên chạm lên bả vai cô, giọng nói dịu xuống: “Niệm Niệm, chuyện lần trước anh kêu em suy nghĩ, em nghĩ thế nào rồi?”
Hất tay của hắn ra, sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, “Lời nói của người say tôi sẽ không coi là thật.”
Nghe vậy Trầm Phái Ngao mím môi cười khẽ, hai mắt anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Đồng Niệm. Nhìn ánh mắt phòng bị của cô, chậm rãi mở miệng: “Vậy tối nay anh nói lại lần nữa, nếu như hai nhà Thẩm-Lăng muốn hợp tác lâu dài, kết thông gia là tốt nhất, cũng là cách nhanh nhất.”
Ngừng lại, anh nhìn sắc mặt biến đổi của Đồng Niệm, bỗng chuyển biến đề tài, nói: “Chỉ là nhà họ Lăng cũng không chỉ có một mình em, Cận Dương cũng được coi là người nhà họ Lăng đúng không?”
Ánh mắt Đồng Niệm tối xuống, tiễn đồng đen nhánh dấy lên tức giận, cô kìm nén lửa giận trong đáy lòng, ngược lại cười lên: “Nhà họ Lăng nhìn người rất cao, không phải người nào đều cũng có thể với tới.”
Ý tứ trong lời nói của cô rõ ràng như thế, Đồng Niệm không tin Trầm Phái Ngao sẽ không hiểu.
Trầm Phái Ngao nhún vai cười, trên mặt không nhìn ra sự tức giận nào, môi khẽ nhếch: “Bái Ngao nhất định sẽ cố gắng, nhanh chóng để cho em thay đổi cách nhìn về anh.”
Trong lòng Đồng Niệm dâng lên một cảm giác thất bại, vô luận cô nói gì, Trầm Phái Ngao cũng không nổi nóng, lời vào tai hắn giống như đùa giỡn.
Cùng với người đàn ông như vậy nói chuyện, khắp nơi đều phải đề phòng, sơ ý một chút, người bồi thường không chỉ là một mình cô.
Đồng Niệm mím môi cười cười, nụ cười mềm mại. Cô nhấc chân ra khỏi nước biển, “Khuya lắm rồi, tôi phải trở về phòng. Nghe nói ngày mai Chu Đổng sẽ đến sớm, mấy giờ ông ta đến?”
Ánh mắt Trầm Phái Ngao khẽ động, điềm tĩnh nói: “Buổi chiều mới đến, không phải là buổi sáng.”
Đồng Niệm gật đầu một cái, cũng không nói gì nhiều, xoay người trở về khách sạn, đi thang máy về phòng mình.
Mới vừa rồi chơi đùa cùng nước biển, lúc này Đồng Niệm cảm thấy da thịt có hơi rít, cô tìm một bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm. Giây lát, tắm xong đi ra ngoài, cô sấy khô tóc, tiện tay mở tivi lên.
Đẩy cửa ban công sát đất lên, luồng không khí mát mẻ thổi vào, chân mày cô cũng giãn ra. Cô vịn hai tay lên lan can, nhìn về phía xa, mặt biển đen như mực, phản chiếu ra những gợn sóng lăn tăn sáng rỡ.
Nhìn phòng ngủ bên cạnh còn sáng đèn, dđl/q"d ánh mắt cô hơi dao động, cô biết Lăng Cận Dương đang ở phòng sát vách.
Đồng Niệm ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt biển đến
mất hồn, tầm mắt cũng không có di chuyển. Nếu như cô quay mắt nhìn, là có thể thấy ban công sát vách, có một đôi mắt sắc bén đang bám chặt đuổi theo cô, thu tất cả mọi cử chỉ của cô vào trong đáy mắt.
Đứng trước ban công hứng gió biển một chút, tâm Đồng Niệm cũng dần dần an tĩnh lại. Những lời nói của Trầm Phái Ngao ở trong lòng cô cũng chầm chậm tản đi.
Trở vô phòng, Đồng Niệm ngồi ở trên sofa xem tin tức. Trên bàn trà có một mâm trái cây, trong đó có rất nhiều trái cây nhiệt đới. Cô nhìn quả xoài bên trong, nhớ tới mùi vị của nó trong món điểm tâm ngọt lúc chiều, lập tức muốn ăn.
Cầm quả xoài lên, cô lấy tay lột vỏ, trực tiếp cắn lên, kiểu ăn này rất hưởng thụ, chỉ là nước xoài chảy ra, làm dơ hai bên mép miệng cô.
Ăn một lượt hết hai quả xoài, Đồng Niệm cuối cùng thỏa mãn chép miệng. Cô rút khăn giất loa miệng, ngồi ở trên sofa tiếp tục xem tivi.
Hồi lâu Đồng Niệm cảm thấy ngứa tay, chà xát vẫn cảm giác khó chịu. Cô giơ tay lên nhìn, thấy tay mình có chút đỏ, từ từ xung quanh miệng cũng bắt đầu ngứa, kèm theo cảm giác nhoi nhói.
Reng reng ——
Chuông cửa phòng reo lên, Đồng Niệm không ngừng xoa nắn bàn tay, đứng lên mở cửa. Cô nghĩ là phục vụ, cũng không có nhìn kỹ, liền mở cửa phòng ra.
“Sao lại là anh chứ?” Thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, theo bản năng Đồng Niệm nhíu mày lại.
Trầm Phái Ngao cất bước đi tới, cũng không vì thái độ lạnh nhạt của cô mà trong lòng sinh thái độ không vui, giọng nói ngược lại dịu dàng: “Mới vừa nhận được điện thoại, mười giờ sáng mai Chu Đổng sẽ đến…”
Anh vừa nói đến một nửa, đột nhiên hai mắt mở to, chỉ vào mặt Đồng Niệm, kinh ngạc nói: “Mặt của em bị sao vậy?”
Nhìn mặt anh biến hóa, Đồng Niệm theo bản năng quay đầu, sau khi nhìn vào gương, lập tức sợ hết hồn. Miệng của cô cũng sưng lên, đỏ ửng một vùng.
Trầm Phái Ngao đi đến trước mặt cô, nhìn kỹ một chút, nhìn vỏ xoài trên bàn, mày kiếm xinh đẹp nhíu lại: “Em bị dị ứng rồi.”
Anh lắc đầu một cái, đẩy cô hướng về phía phòng tắm, trầm giọng nói: “Nhanh đi thay đồ đi, anh dẫn em đi tới bệnh viện.”
Nhìn bộ dáng của mình, Đồng Niệm cũng sợ hãi, cô làm theo lời Trầm Phái Ngao nói, vội vàng thay đồ đi theo hắn đến bệnh viện.
May mắn chỉ là dị ứng da, không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ tiêm cho Đồng Niệm một mũi, thoa thuốc bên ngoài da cho cô, sau đó cho cô về nhà.
Chạy tới chạy lui về đến khách sạn đã là nửa đêm. Đi tới bên ngoài cửa phòng, Đồng Niệm xoay người nhận lấy túi thuốc trong tay Trầm Phái Ngao, dịu dàng nói: “Cám ơn anh.”
Trầm Phái Ngao mỉm cười, giao túi thuốc cho cô, dặn dò cô nhớ thoa thuốc đúng giờ, đáy mắt vẻ mặt dịu dàng: “Em đừng có cám ơn tới cám ơn lui miết, không thấy mệt sao?”
Lần này, Đồng Niệm cười ra tiếng, cô mím môi gật đầu một cái, nói: “Vậy cũng được, lần sau mời anh ăn cơm.”
Hai mắt Trầm Phái Ngao thoáng qua nụ cười, khuôn mặt tuấn tú tạo thành một đường cong nhu hòa, “Được rồi, em mau đi ngủ đi, ngày mai gặp.”
Nhìn thấy hắn xoay người rời đi, Đồng Niệm mới giơ tay đẩy cửa phòng ra đi vào. Khi bước vào phòng, cô thấy người ngồi trên sofa, lập tức đổi sắc mặt, “Anh vào bằng cách nào?”
Biết rằng hỏi lời này cũng vô ích, Lăng Cận Dương làm sao bị một cánh cửa làm khó được chứ?
Dập tắt tàn thuốc trong tay, Lăng Cận Dương trầm mặt đứng dậy, mấy bước đi tới trước mặt cô, nắm chặt cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Em không có cuộc sống bình thường sao?”
“Sao lại không chứ?” Vốn dĩ miệng sưng rất khó chịu, bị anh bóp một cái càng đau hơn, Đồng Niệm cau mày đẩy tay anh ra, tức giận nói: “Trước đây không phải tôi rất yên phận với cuộc sống bình thường sao?”
Lăng Cận Dương nhìn cái miệng sưng đỏ của cô, dđl/q"d ánh mắt dần dần bốc hỏa: “Em còn dám già mồm?”
Đồng Niệm tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, cô cắn môi chằm chằm nhìn anh, giọng nói đầy căm phẫn: “Anh cố ý nhạo báng tôi sao?”
Lấy trong túi thuốc ra hai viên thuốc, cô xé lớp vỏ ngoài, trực tiếp nuốt xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Lăng Cận Dương, tôi nói cho anh biết, anh không cần phải đả kích tôi…hiện tại tôi chịu đả kích rất giỏi.”
Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, trong lòng vô cùng tức giận, anh muốn cắn cô một cái, chặn lại cái miệng đang lảm nhảm của cô. Nhưng nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô, ánh mắt anh lập tức trầm xuống.
Đồng Niệm ngồi ở trên giường, căm hận nói: “Việc làm ăn ở Hoa Đông, chúng ta cạnh tranh công bằng, Lăng thị tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.”
Lăng Cận Dương giận quá thành cười, nhìn cô bằng đôi mắt lạnh thấu xương, giọng nói hùng hậu mang theo vài phần khiêu khích: “Được, chỉ cần em có bản lãnh.”
Đối mặt với kích thích trần trụi như vậy, Đồng Niệm nổi giận!
Cô trầm mặt giơ tay lên, chỉ tay về phía cửa, lạnh lùng nói: “Anh đi ra ngoài, tôi muốn đi ngủ.”
Xoay người ngã xuống giường, cô lười nhìn đến anh, nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế lại sự tức giận trong lòng. Cô không thể tức giận, tuyệt đối không thể làm cho người ta chế giễu.
Dưới tác dụng của thuốc, hơn nữa do bôn ba cả ngày, Đồng Niệm rất nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cô ngầm nghe trộm những động tĩnh vang lên bên tai, còn nghĩ đó là âm thanh anh đi ra, cũng không nghĩ nhiều, mặc cho cơn buồn ngủ kéo tới.
Mí mắt ê ẩm không mở ra được, Đồng Niệm vùi mặt vào trong gối, ung dung ngủ. Chóp mũi mơ hồ truyền đến mùi thuốc, ngay sau đó trên bàn tay cô truyền tới một mảnh lạnh lẽo.
Đồng Niệm mơ hồ cảm thấy như có ai đó đang bôi thuốc cho mình, đầu óc hỗn độn trống rỗng. Cho đến khi quanh quẩn chóp mũi có mùi quen thuộc, cô mới an tâm lại.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt, làm cho trí nhớ cô muốn ý lại mùi vị này. Đồng Niệm thoải mái thở dài không có mở mắt, mặc cho ý thức buông lỏng xuống, cả người lâm vào trong mộng đẹp.