Editor: Nguyen Hien.
Trước mặt mọi người, nước mắt người phụ nữ rơi đầy mặt, ngay cả người không biết kinh sợ như Lăng Cận Dương cũng nhíu mày. Anh rút tay ra lại bị bà dùng sức nắm chặt, túm lấy cánh tay anh đến phát đau.
"Diệp Diệp ——"
Diệp Vân Phương mở to mắt, nắm thật chặt tay người trước mắt, giống như người chết chìm sắp chìm tới đáy, bắt được bè gỗ cố chấp không chịu buông tay.
Trầm Bái Ny đuổi theo phía sau, nhìn thấy cảnh này, lập tức hoảng sợ. Cô tái mặt chạy tới, nắm cổ tay Diệp Vân Phương, cố gắng kéo bà ra: “Bác gái, anh ấy không phải Cố Diệp.”
Diệp Vân Phương tâm tình bị kích động khác thường nên không có nghe lời của cô nói, chỉ khóc lóc nói: “Diệp Diệp, mẹ rất nhớ con.”
Trầm Bái Ny nhíu mày, thấy sắc mặt Lăng Cận Dương từ từ tối xuống, trong lòng càng thêm căng thẳng. Cô đi nhanh đến bên cạnh, dùng hết sức gào to: “Bác nhìn cho rõ đi, anh ấy không phải Cố Diệp.”
“Bác gái, bên trái chính giữa chân mày của anh ấy không có nốt ruồi đen.”
Một tiếng rống giận này của Trầm Bái Ny, khiến đôi mắt đầy nước của Diệp Vân Phương dao động mạnh. Bà nhìn chằm chằm người trước mặt quan sát tỉ mỉ, sau khi dần dần thấy rõ sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Hồi lâu, Diệp Vân Phương xoay đầu nhìn Trầm Bái Ny, hờ hững nói: “Cậu ta…không phải?”
Nhìn vẻ mặt đau thương của bà, trong lòng Trầm Bái Ny cũng rất khó chịu, nhưng lại không thể không nhẫn tâm nói cho bà biết: “Đúng, anh ấy không phải Cố Diệp!”
Thừa dịp bà mất hồn lạch phách, Lăng Cận Dương trầm mặt rút tay ra, sắc mặt hiện lên vẻ u ám.
Nhưng Diệp Vân Phương vẫn không từ bỏ ý định, bà xoay người lại nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, chớp mắt một cái nước mắt lại chảy ra giàn giụa: “Cậu là ai, cậu tên là gì?”
Lăng Cận Dương nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Trầm Bái Ny, cả người toát ra hơi lạnh: “Trầm Bái Ny, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Cận Dương.” Đôi tay Trầm Bái Ny kéo Diệp Vân Phương, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích thế nào, đôi mắt đỏ lên như muốn khóc: “Thật xin lỗi, em hiện tại không biết giải thích cho anh thế nào.”
Đỡ lấy Diệp Vân Phương đang khóc nức nở, Trầm Bái Ny nói câu gì đó bên tai bà, khó khăn dẫn bà rời đi.
Nhìn bóng lưng họ đi xa, hai mắt Lăng Cận Dương giật giật, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng. Anh quay đầu muốn kéo Đồng Niệm, lại nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của cô đang nhìn Diệp Vân Phương đi xa, trong lòng nhất thời thoáng qua cái gì.
Lái xe về đến nhà, cảm giác hứng thú để chọn lễ phục trong lòng không còn một chút. Đồng Niệm cầm ly trà trong tay, ngơ ngác ngồi trên sofa, cả buổi cũng không nói một câu.
Lăng Cận Dương từ thư phòng đi ra, liếc nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của cô, miệng anh khẽ nhếch lên, cất bước đi tới ngồi xuống đối diện cô, vẻ mặt mang theo vài tia lạnh lẽo.
“Em biết chuyện này đúng không?”
Bưng ly trà nhấp một hớp, Đồng Niệm lúc này mới phát hiện ra ly trà đã sớm nguội lạnh, cô cắn môi, khẽ gật đầu: “Biết.”
Sắc mặt Lăng Cận Dương tối xuống, anh chớp mắt một cái: “Lần trước em cùng Trầm Bái Ny xảy ra xung đột, có phải là vì chuyện này hay không?”
Nghe vậy, Đồng Niệm lần nữa gật đầu một cái, môi mím chặt hơn.
Đặt ly trà trong tay xuống, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, chán nản nói: “Lúc vô tình em phát hiện trong ví tiền của Trầm Bái Ny có một tấm hình, người trong hình có dung mạo rất giống anh. dđl/q"d Cho nên em cho người đi điều tra, mới biết đó là bạn trai trước kia của cô ta, gọi là Cố Diệp. Nhưng người đó đã mất ba năm trước vì tai nạn xe.”
Khẽ thở dốc một hơi, đôi tay Đồng Niệm không tự chủ nắm chặt, vẻ mặt buồn bã: “Lúc đầu em hẹn Trầm Bái Ny là muốn cảnh cáo cô ta, không được tơ tưởng đến những gì không thuộc về mình, nhưng nói xong trong đầu em chợt nghĩ đến…cho nên liền…”
Đồng Niệm nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Lăng Cận Dương, không dám nói tiếp nữa. Chuyện này đúng là cô không đúng, cô cũng không định giấu diếm anh, sẽ không có lòng riêng. Nếu như nói cho anh biết sớm chút, hôm nay anh cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Chờ thật lâu cũng không thấy Lăng Cận Dương nói chuyện, Đồng Niệm bắt đầu chột dạ, nhẹ nhàng gọi anh: “Cận Dương…”
Lăng Cận Dương ngồi trên sofa, môi mím chặt, đôi mắt thâm thúy tĩnh lặng như đáy biển, không nhìn ra chút hỉ nộ nào. Trên mặt anh một chút biểu hiện gì cũng không có, bộ dáng hờ hững, càng làm cho Đồng Niệm sợ hãi.
“Em xin lỗi.” Đồng Niệm nhíu chặt mày, trên mặt hiện ra vẻ hối hận: “Em không phải muốn gạt anh…” Lời của cô còn chưa nói hết, Lăng Cận Dương đứng dậy đi lướt qua cô vào phòng bếp.
Đồng Niệm chớp mắt, vội vàng chạy về phía trước, ôm eo của anh, dán sát mặt vào sau lưng anh, uất ức nói: “Anh đừng có tức giận, là em sai rồi.”
Lăng Cận Dương dừng bước, đưa lưng về phía trước, gò má khẽ rũ xuống, mơ hồ lộ ra nụ cười.
Xoay người ôm cô vào trong ngực, Lăng Cận Dương giơ tay nắm cằm cô, cố ý nghiêm mặt lại, nhìn cô trầm giọng nói: “Em biết sai rồi sao?”
“Vâng!” Đồng Niệm cắn môi gật đầu một cái, trong đôi mắt bốc lên một mảnh mờ mịt: “Thật xin lỗi, anh đừng giận em.”
Lăng Cận Dương buông cằm cô ra, chỉ tay về phía ghế sofa, lạnh lùng nói: “Đi đi, lại ghế ngồi mà suy nghĩ lại đi.”
Nhìn thấy anh hờ hững xoay người tránh đi, Đồng Niệm bĩu môi khóc lên, “Lăng Cận Dương, anh không thể đối xử với em như vậy.”
Nghe cô khóc, Lăng Cận Dương hết hồn, anh kéo cô vào trong ngực, nặng nề thở dài: “Em khóc cái gì chứ?”
Đồng Niệm uất ức khóc, nức nở nói: “Anh tức giận.”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, mặc dù trong lòng Lăng Cận Dương có chút khó chịu nhưng cũng biến mất. Anh cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, giọng nói dịu dàng: “Ngốc, ai giận em đâu? Anh đi vào bếp nấu cơm, đói bụng rồi.”
"......"
Đồng Niệm ngẩn người, khoảnh khắc bất an qua đi, giơ tay lên lau nước mắt, cười nói: “Để em làm cho.”
Đưa tay nắm lấy tay cô, không chút lưu tình nói: “Thôi đi, vì là cuối tuần được nghỉ, anh cũng không thấy đói lắm.”
Hồi lâu, Đồng Niệm nhìn anh đi vào bếp, dđl/q"d tức giận nói: “Lăng Cận Dương, anh không thương em.”
Cô hầm hừ tức giận chạy tới, đưa tay bưng mặt anh, bĩu môi chất vấn: “Anh nói đi, có phải anh không thương em nữa đúng không?”
Lăng Cận Dương thấp giọng cười, xoay người nhìn tiễn đồng sáng ngời còn vương nước mắt, cả trái tim mềm nhũn. Anh cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi cô.
Trở lại khách sạn, cảm xúc của Diệp Vân Phương vẫn còn hết sức mãnh liệt. Thấy vợ mình trở về trên khuôn mặt đầy nước mắt, Cố Hoàn Dân vội vàng hỏi: “Chuyện này là sao?”
Nhìn thấy chồng mình, Diệp Vân Phương nước mắt chảy ra còn nhiều hơn, giọng nói run rẩy: “Hoàn Dân, tôi nhìn thấy Diệp Diệp rồi.”
“Cài gì?” Cố Hoàn Dân hơi khiếp sợ, “Bà nhìn thấy Diệp Diệp rồi.”
“Bác trai!” Trầm Bái Ny đỡ người bên cạnh ngồi xuống ghế sofa, giọng nói buồn bã, “Không phải là Cố Diệp.”
Cố Hoàn Dân nghe không hiểu gì, vội vàng ngồi lên sofa ôm vợ mình, đồng thời nhìn Trầm Bái Ny hỏi: “Bái Ny, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Chuyện đến nước này, nhất định là không thể giấu diếm được nữa. Trầm Bái Ny thở dài, nói đúng sự thật: “Anh ấy tên là Lăng Cận Dương, có vẻ bề ngoài rất giống Cố Diệp.”
Hai tay nắm chặt lại, cô kiên nhẫn nói cho họ nghe: “Khoảng thời gian trước con tới đây, vô tình gặp gỡ anh ấy, vẻ bề ngoài của anh ấy và Cố Diệp rất giống nhau. Sau đó ở Mĩ, anh ấy bị thương, con đã cứu anh ấy …”
Hai người yên lặng ngồi lắng nghe, vẻ mặt biến hóa liên tục.
Trầm Bái Ny nói đại khái mọi chuyện qua một lần, cũng không có giấu giếm gì.
Nghe cô nói, Diệp Vân Phương không kiềm được kích đông, chất vấn: “Con nói Lăng Cận Dương là con trai độc nhất nhà họ Lăng sao?”
Ánh mắt Trầm Bái Ny biến đổi, cúi đầu, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, cũng không có nói ra thân thế chân thật của Lăng Cận Dương.
“Tại sao có thể như vậy chứ?” Bà cùng chồng trao đổi ánh mắt, nghi ngờ trong lòng càng lớn.
Trong lúc lơ đãng, Trầm Bái Ny thăm dò, cô nhìn về phía vợ chồng hai người bọn họ hỏi: “Bác gái, bác là có ý gì?”
Giơ tay lên đè bả vai của vợ, Cố Hoàn Dân nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói dịu dàng: “Bái Ny, bà ấycũng mệt mỏi rồi, để cho bà ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Thấy sắc mặt bà tái nhợt, Trầm Bái Ny gật đầu một cái, cũng không có suy nghĩ nhiều, đứng dậy cáo từ.
Tiễn khách, Cố Hoàn Dân đóng cửa phòng lại, Diệp Vân Phương lập tức kéo ông đến ngồi trên ghế sofa, suốt ruột hỏi: “Hoàn Dân, tại sao có người có dáng dấp giống với Cố Diệp như vậy được chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Hoàn Dân cũng yên tĩnh lại. Ông mím môi không nói gì. Nhớ tới chuyện năm đó, vẻ mặt dâng lên sự mất mát. Ba
năm trước đây con trai bị tai nạn xe cộ mất đi, trong ba năm nay vợ ông cũng lấy nước mắt rửa mặt hằng ngày.
Chỉ tiếc, có một số việc cuối cùng là uổng công, có lẽ như lời một lão nhân nói, bọn họ nhất định không con cái.
“Được rồi.” Lấy tay ôm vợ mình, Cố Hoàn Dân dịu dàng, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Bà đừng suy nghĩ lung tung, trên đời này người giống người cũng không phải không có. Bà cũng nghe Bái Ny nói rồi đó, cậu ấy là con trai độc nhất của nhà họ Lăng.”
“Nhưng…” Diệp Vân Phương lắc đầu một cái, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cậu ấy từ dáng dấp đến vẻ bề ngoài quá giống Cố Diệp, đôi mắt sáng giống nhau như đúc. Hoàn Dân, ông không nhìn thấy thôi, nếu ông nhìn thấy cũng sẽ không nói như vậy.”
“Vân Phương!” Cố Hoàn Dân nhíu mày, giọng nói trầm xuống: “Tôi biết bà nhớ Cố Diệp, nhưng số mệnh đã định như vậy, trách ai bây giờ?”
Diệp Vân Phương cũng không nghe lời ông nói vào tai bao nhiêu, bản thân chỉ lo suy nghĩ, bà chợt nhướng mày lên, chất vấn: “Ông nói xem, có phải trong nhà Cố Diệp còn có những người khác.”
"Vân Phương!"
Cố Hoàn Dân đứng dậy, đôi mắt sắc bén: “Cố Diệp là con trai nhà họ Cố.”
Ông mím môi lạnh lùng nói: “Tài sản nhà họ Cố chẳng mấy chốc sẽ được khơi thông, bà hãy giữ đầu óc tỉnh táo, không được phép nói bậy, có hiểu hay không.”
Diệp Vân Phương bị ông quát như vậy, dđl/q"d lập tức nổi giận, bà cắn môi cúi đầu, lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Hồi lâu, Cố Hoàn Dân trầm mặt kéo bà, đẩy vào phòng ngủ: “Bà cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy vợ đi vào phòng ngủ, chân mày thả lỏng của Cố Hoàn Dân nhíu chặt lần nữa, đôi mắt thông minh lóe lên chút ánh sáng, tóc bạc hai bên thái dương trắng đến chói mắt.
Lái xe trở về biệt thự, Trầm Bái Ny sau khi đậu xe, tức giận đùng đùng đẩy cửa xe bước xuống, bước nhanh vào phòng khách.
Trầm Phái Ngao ngồi trên ghế sofa, thấy cô quay về, cười hỏi: “Sao em về nhanh vậy?”
Trầm Bái Ny hung dữ nhìn anh, giơ tay lên ném túi xách về phía anh mình, tức giận nói: “Anh, tất cả là do anh gây ra đúng không?”
Hoàn hảo chụp được túi xách cô ném qua, Trầm Phái Ngao đặt xuống ghế sofa, trên mặt nụ cười không giảm: “Ai, em đúng là đứa bé không hiểu chuyện, anh là đang giúp em mà?”
“Hừ!” Trầm Bái Ny bước tới vài bước, chỉ ngón tay vào mặt anh mình nói: “Khó trách anh tính kế với ba mẹ Cố Diệp, hôm nay còn để em và bác ấy đi tới tiệm quần áo, thì ra là anh đã an bài mọi chuyện. Hiện tại Lăng Cận Dương đã biết, anh ấy sẽ ghét em thêm thế nào hả?”
Trầm Phái Ngao kéo em gái đến bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập nụ cười: “Em gái ngốc, Đồng Niệm cũng biết chuyện của Cố Diệp rồi, em cho rằng có thể lừa gạt được Lăng Cận Dương được bao lâu?”
Trầm Bái Ny cắn môi, mắt ê ẩm khó chịu: “Có thể gạt được bao lâu thì gạt.”
Giơ tay lên ôm cô vào trong ngực, Trầm Phái Ngao lắc đầu một cái, ánh mắt sắc bén nhìn cô nói: “Nói cho anh biết, cuối cùng là bởi vì cậu ấy nhìn giống Cố Diệp nên em thích, hay là em thực sự thích Lăng Cận Dương?”
“Em…” Ánh mắt Trầm Bái Ny tối sầm lại, trái tim nhói đau một cái.
Nhìn ánh mắt sửng sốt của em gái, Trầm Phái Ngao nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói ôn nhu lại: “Anh trai đây là đang giúp em.”
Trầm Bái Ny lau nước mắt, lớn tiếng nói: “Đừng cho là em không nhìn ra, có phải anh có hứng thú với Đồng Niệm?”
Nghe được lời của cô, đôi mắt thâm thúy của Trầm Phái Ngao híp lại một cái, môi mỏng khẽ nhếch như có như không nở nụ cười.
Bĩu môi cầm túi xách lên, Trầm Bái Ny sụt sịt nói: “Lăng Cận Dương cùng cô ta sắp kết hôn, anh đừng phí công vô ích.”
“Vậy thì thế nào?” Trầm Phái Ngao nhún vai cười, khuôn mặt tuấn tú lướt qua một tia lạnh.
Trầm Bái Ny trừng mắt liếc nhìn anh mình một cái, cảnh cáo nói: “Anh, em nói cho anh biết, không cho phép anh làm tổn thương Lăng Cận Dương, dđl/q"d bằng không em khẳng định sẽ trở mặt với anh.”
Nhíu mày nhìn cô bước lên lầu, Trầm Phái Ngao nổi đóa, tức giận quát: “Rốt cuộc ai là anh em hả? Làm sao em có thể giúp người ngoài, đúng là con gái hướng ngoại mà, anh thương em thật uổng công vô ích.”
Nghe anh mình trách cứ, Trầm Bái Ny đứng ở cầu thang, nhìn anh mình làm mặt quỷ, hầm hừ chạy về phòng.
Nhận được điện thoại của Lăng Cận Dương, Trầm Bái Ny cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Cô kiềm chế lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, hẹn anh gặp mặt ở quán cà phê.
Tại quán cà phê Bán Đảo, bên trong được trang trí xinh đẹp, tiếng kèn Saxo phát ra âm hưởng cực kỳ cuốn hút.
Khi Lăng Cận Dương đến, thấy Trầm Bái Ny đã ngồi bên cửa sổ, hiển nhiên đã chờ lâu.
“Anh đã đến rồi?” Trầm Bái Ny thu hồi tầm mắt nhìn ở nơi xa lại, quay đầu nhìn anh cười nói: “Anh ngồi đi.”
Trước đó Trầm Bái Ny đã gọi hai ly cà phê, khi anh đến, mới bảo nhân viên phục vụ bưng lên.
Ban ngày vào thời gian này, quán cà phê cũng không đông khách, xung quanh yên tĩnh.
Lăng Cận Dương bưng ly cà phê lên nhấp một hớp, nặng nề hỏi: “Cố Diệp là ai?”
Hình như đã sớm dự liệu được câu hỏi của anh, vẻ mặt Trầm Bái Ny bình tĩnh, ánh mắt không có biến đổi gì lớn: “Cố Diệp là bạn học của em, chúng em rất yêu nhau, tai nạn xe đã cướp đi sinh mạng của anh ấy, lúc đó em không thể nhìn thấy anh ấy lần cuối.”
Lăng Cận Dương mím chặt môi, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không phải muốn nghe cái này.”
“Em biết.” Hốc mắt Trầm Bái Ny ửng đỏ, tự giễu nói: “Hiện tại khẳng định anh rất chán ghét em.”
Cô hít sâu một hơi, trong túi xách lấy ra một tờ giấy, viết lên trên một địa chỉ, đẩy tới trước mặt anh: “Đây là địa chỉ khách sạn nơi ba mẹ Cố Diệp ở, anh có thể đi gặp họ một chút không, họ rất muốn gặp anh một chút.”
“Cận Dương.” Đáy mắt Trầm Bái Ny ngấn lệ: “Em biết bây giờ anh không còn tin tưởng em nữa, thật sự chưa bao giờ em muốn làm tổn thương anh. Nếu như anh muốn biết cái gì thì tự anh có thể đi hỏi bọ họ.”
Hai mắt Lăng Cận Dương dao động mạnh, sau một hồi trầm mặt, mới cầm lấy tờ giấy nắm trong lòng bàn tay.
Sáng sớm, Diệp Vân Phương vừa mới sửa sang xong phòng ngủ, chuông cửa liền vang lên, bà đi tới mở cửa ra. Nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, hai mắt mở to, “Cậu…cậu…”
Bà run rẩy nói không nên lời, cả người kinh ngạc đứng tại chỗ.
Thấy bà ngẩn người, Cố Hoàn Dân nghi ngờ gọi bà một tiếng, sau khi ông nhìn thấy người đứng ngoài cửa, trong mắt không dám tin.