Editor: Nguyen Hien.
Không thấy Lăng Trọng ngồi trong xe, lúc này Đồng Niệm bị dọa hoảng sợ, ngón tay buông lỏng, bánh bao nóng hổi rơi tán loạn xuống đất.
Lăng Cận Dương quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, tầm mắt xuyên vào trong đám người đi đường nhưng hoàn toàn không thấy bóng người quen thuộc. Trong lòng anh cũng hoảng loạn lên, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Ba ——"
Đồng Niệm đứng ở trên đường, lớn tiếng gọi, nước mắt đột nhiên lăn xuống. Hiện tại chỉ số thông minh của ba cô không bằng một đứa bé năm tuổi, bản thân ông căn bản không tìm được đường về nhà.
“Em đứng ở đây đi, đừng chạy lung tung.” Lăng Cận Dương sốt ruột dặn dò cô một câu, sau đó nhanh chân chạy qua bên kia đường.
Nhìn thấy bóng dáng anh đã chạy đi xa, Đồng Niệm cắn môi cúi đầu, trái tim nhói đau. Cô không nên để ba và anh ở cùng nhau, thật không nên mà.
Lăng Cận Dương bước đi nhanh như bay, linh hoạt xuyên qua đám người, đôi mắt sắc bén quan sát trái phải, khắp nơi tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng của Lăng Trọng.
Chạy liên tục thật lâu, lồng ngực vững chắc của anh thở phập phồng lên xuống, hai tay anh chống eo, ánh mắt thâm thúy ảm đạm xuống. Không có, không nhìn thấy bóng dáng của ông.
Đồng Niệm đứng chờ tại chỗ, không dám chạy lung tung, chỉ sợ Lăng Trọng tìm trở về không thấy ai. Đôi tay cô nắm chặt, mười ngón tay siết chặt lại âm thầm cầu nguyện, phù hộ cho ba cô nhanh chóng hiện ra.
Sắc trời dần dần tối xuống, đèn đường trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Đồng Niệm lo lắng nhìn ra xa, sau khi nhìn thấy Lăng Cận Dương đi về một mình, đôi mắt thoáng chốc yên tĩnh lại.
Cất bước đi tới trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng. Anh mím chặt môi, ngập ngừng mở miệng: “Chúng ta báo cảnh sát đi.”
Đáy mắt Đồng Niệm nóng lên, đôi mắt rũ xuống, cả người cô dần dần toát lên vẻ lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo này truyền đến tận tim, kèm theo sự tuyệt vọng.
Đi tới đồn cảnh sát báo án, do mất tích không tới 48 giờ nên không thể lập án, nhưng Lăng Trọng có bệnh tình đặc biệt, mới được ghi vào trong hồ sơ. Chỉ là vẫn phải về nhà chờ tin tức.
Đồng Niệm không kiềm chế được tức giận, thiếu chút nữa lật tung đồn cảnh sát lên, cuối cùng vẫn là luật sư Tiền chạy tới, sự việc mới bình thường trở lại.
Lăng Cận Dương lái xe đi tới chỗ khác tìm, Đồng Niệm bị luật sư Tiền kéo ra khỏi đồn cảnh sát khuyên nhủ: “Tiểu thư, cô đừng vội, tìm người vốn dĩ không dễ dàng như vậy, cùng bọn họ gấp gáp cũng vô ích.”
Dĩ nhiên Đồng Niệm hiểu rõ, nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể kiềm nén cảm xúc phiền não, muốn tìm cái gì đó để phát tiết ra bên ngoài. Cô gật đầu một cái, đang muốn mở miệng, điện thoại di động trong túi xách chợt vang lên.
“A lô?” Đồng Niệm không có nhìn hiển thị cuộc gọi đến, trực tiếp nghe điện thoại.
Là y tá bệnh viện gọi đến, nhanh chóng thông báo cho cô biết: “Đồng tiểu thư, Lão tiên sinh được người tốt bụng đưa về rồi, cô nhanh chạy tới đây đi.”
“Cái gì?” Đồng Niệm mở to mắt, ngây ngốc vài giây, lập tức khóc vì vui mừng. Cô vội vã cúp điện thoại, vội vàng bắt một chiếc taxi, trực tiếp chạy tới bệnh viện.
Trên đường đi tới bệnh viện, Đồng Niệm gọi điện thoại cho Mục Duy Hàm, bảo anh chạy tới. Cầm điện thoại trên tay có hơi do dự một chút, dđl/q"d cô mới gọi điện thoại cho Lăng Cận Dương, để cho anh chạy thẳng đến bệnh viện.
Lúc đi tới bệnh viện, bác sĩ và y tá đang kiểm tra cho Lăng Trọng. Kết quả kiểm tra rất tốt, chỉ là bị hoảng sợ, ngoài trên bàn tay có nhiều vết cào ra, những chỗ khác không có bị thương.
Rất nhanh Mục Duy Hàm cũng chạy tới, nhìn thấy Đồng Niệm đứng bên ngoài phòng bệnh, chạy tới gọi: “Niệm Niệm.”
Đồng Niệm nhìn thấy anh, giọng nói nghẹn ngào: “Duy Hàm, anh đã đến rồi.”
Từ trong điện thoại biết được đại khái chuyện tình, Mục Duy Hàm cũng không có hỏi kỹ, giơ tay lên ôm chặt hai bả vai cô an ủi: “Đừng lo lắng, chủ tịch không có việc gì đâu.”
Hai mươi phút sau, bác sĩ đi ra, nhìn vẻ mặt lo lắng của Đồng Niệm, trầm giọng nói: “Ba cô không có tổn thương gì nặng nề, chỉ là cảm xúc không được ổn định.”
Ngừng lại, bác sĩ giải thích: “Thật may có người tốt bụng, nhìn thấy thông tin liên lạc trong túi ông, mới có thể đưa ông về đây.”
Đối với những bệnh nhân có vấn đề về đầu óc, lúc bệnh nhân ra cửa nhân viên sẽ để trong túi áo bệnh nhân một tờ giấy, trên đó có ghi thông tin của bệnh nhân, gồm tên họ, nơi ở và số điện thoại.
Trong lòng Đồng Niệm vô cùng cảm kích. Cô quay đầu nhìn Mục Duy Hàm, thấy anh hiểu ý gật đầu một cái, xoay người đi gặp vị tốt bụng kia để cám ơn.
Y tá dẫn Đồng Niệm đi vào phòng bệnh, Lăng Trọng ngồi ở trên giường, đầu cúi thấp, hai tay nắm chặt vào nhau, bả vai run rẩy, có thể nhìn thấy được ông vô cùng hoảng sợ.
"Ba!"
Đồng Niệm nhanh chân chạy tới, khom lưng ngồi chồm hổm trước mặt ông. Cô kéo lấy tay ông, nhìn thấy trong lòng bàn tay ông có nhiều vết trầy xướt, căn bản đã được bác sĩ bôi thuốc, chỉ là trên vết trầy đó còn có thể thấy vết máu.
Nghe được giọng nói của cô, Lăng Trọng từ từ ngẩng đầu lên, ông kinh ngạc nhìn người trước mặt, lui người về phía sau.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của ông, Đồng Niệm lo lắng lấy tay giữ chặt bả vai ông lại: “Ba, là con, con là Niệm Niệm, ba đừng sợ.”
Bình tĩnh nhìn mặt của cô thật lâu, Lăng Trọng như sực nhớ ra gì đó, ông nhẹ nhàng ôm chặt cánh tay cô, trong nháy mắt cảm xúc bị kích động: “Niệm Niệm, sợ, Niệm Niệm, sợ….”
Mặc dù giọng nói của ông không lưu loát, nhưng Đồng Niệm có thể hiểu được, cô ôm chặt ông, nước mắt rơi như mưa. Trong trí nhớ của cô, Lăng Trọng là người cường thế đầy khí phách, nhưng hiện tại mái tóc ông đã bạc trắng, giống như đứa trẻ con bị dọa sợ, gắt gao níu chặt tay cô, ngay cả lời muốn nói trong lòng cũng không biểu đạt ra được.
Trái tim Đồng Niệm nhói đau, cô cúi đầu, dán sát mặt
mình vào mặt ông, dịu dàng an ủi: “Ba đừng sợ, có Niệm Niệm ở đây rồi, con sẽ không bao giờ để lạc mất ba lần nữa.”
Tựa đầu trên bả vai cô, Lăng trọng từ từ an tĩnh lại, nhưng đôi tay ông vẫn như cũ, nắm chặt quần áo của cô, không chịu buông ra.
Lăng Cận Dương chạy tới, ngoài cửa phòng bệnh, sững sờ đứng im tại chỗ, một màn này thu hết vào trong mắt.
Hai tay nắm chặt, mày kiếm nhíu lại, anh không có đi vào, xoay người ngồi xuống ghế dài trên hành lang, ánh mắt yên tĩnh, làm cho người khác không nhìn được hỉ nộ.
Sau khi an ủi ông, Đồng Niệm đỡ ông nằm trên giường, dỗ dành ông uống thuốc. Giây lát, tâm tình kích động của ông cũng đã an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Đồng Niệm nhẹ nhàng đi ra phòng bệnh, sau khi nhìn thấy Lăng Cận Dương ngồi trên ghế, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống.
“Sao rồi?” Nhìn thấy cô bước ra ngoài, Lăng Cận Dương bước tới, thấp giọng hỏi.
Đồng Niệm thở dài, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, cô rũ mắt xuống nói: “Không có chuyện gì rồi.”
Nghe vậy, Lăng Cận Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra, “Anh đi xem một chút.”
Đồng Niệm đưa tay kéo cổ tay anh, ánh mắt lướt qua một tia do dự: “Ba ngủ thiếp đi rồi, anh đừng đi quấy rầy ông.”
Nhíu mày nhìn vào bên trong phòng bệnh, Lăng Cận Dương mím môi, cũng không nói lời nào, khuôn mặt dần dần u ám xuống.
Sau khi gặp người để cảm ơn, Mục Duy Hàm quay trở lại, thấy hai người bọn họ đều ở đây, không khỏi hỏi: “Chủ tịch sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Đồng Niệm gật đầu một cái, mày chau nhẹ: “Duy Hàm, cảm ơn anh.”
Mục Duy Hàm cười một tiếng, nhìn thấy cảm xúc hai người bọn họ có gì đó không đúng lắm, lập tức cười nói: “Anh đi xem chủ tịch một chút.” Sau khi nói xong, dđl/q"d anh đi thẳng vào trong phòng bệnh.
Trên hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có bác sĩ đi tới, Đồng Niệm quay đầu nhìn Mục Duy Hàm đang nói chuyện với ba cô, ánh mắt dao động, cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Anh trở về nhà trước đi, em muốn ở lại một lát.”
Hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vẻ mặt ảm đạm của cô, môi mỏng của Lăng Cận Dương giật giật, lời định nói cũng nuốt trở lại. Anh giơ tay lên xoa xoa đầu cô, dặn dò: “Được, vậy anh ở nhà chờ em về.”
"Vâng." Đồng Niệm nhẹ nhàng đáp, thái độ nhàn nhạt.
Nhìn bóng lưng anh đi xa, ánh mắt cô thoáng qua cảm xúc phức tạp. Cô mím chặt môi, dõi theo bóng dáng anh cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này mới xoay người trở lại phòng bệnh.
Lái xe trở lại Lan Uyển, sau khi đậu xe Lăng Cận Dương đi vào phòng khách. Người giúp việc thấy anh một mình trở lại không khỏi ngẩn người: “Chào thiếu gia.”
Lăng Cận Dương gật đầu một cái, nới lỏng cổ áo sơ mi ra, bước chân lên cầu thang, người giúp việc lại hỏi anh: “Có cần phải chuẩn bị cơm tối không ạ?”
Quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, Lăng Cận Dương ngầm thở dài, trầm mặt nói: “Cho tôi một ly sữa tươi.”
"Vâng ạ." Người giúp việc cung kính gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp đun nóng sữa tươi.
Trở lại phòng ngủ trên lầu, Lăng Cận Dương đi vào phòng tắm. Anh đứng dưới vòi hoa sen, cũng không có mở nước nóng, mặc cho nước lạnh hung hăng bắn xuống đỉnh đầu anh.
Anh đứng im mặc cho nước lạnh chảy xuống, lạnh lẽo thâm nhập vào da, từng giọt từng giọt như rót vào tim.
Tắm xong thay một bộ đồ ngủ màu đen, Lăng Cận Dương kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài. Người giúp việc đã đưa sữa nóng đến đặt ở trên bàn, trong mâm còn có một miếng bánh ngọt, có thể là đoán được anh vẫn chưa ăn cơm tối.
Lăng Cận Dương bưng ly sữa tươi lên uống vài ngụm, sau đó để xuống, một chút bánh ngọt cũng không chạm tới. Anh cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho Đồng Niềm, nhưng ngón tay do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi.
Nghiêng người nằm xuống giường, hai cánh tay Lăng Cận Dương gác dưới đầu, mắt anh nhìn lên nóc nhà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm tại một điểm một lúc lâu, trống rỗng không hề có tiêu cự.
Vào ban đêm, Lan Uyển vô cùng yên tĩnh. Lăng Cận Dương nằm ở trên giường, từ từ nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng lên bốn phía, Lăng Cận Dương khẽ mở mắt, cả phòng tràn ngập ánh sáng. Anh vội vàng ngồi dậy, nhíu mày nhìn vị trí trống không bên cạnh, không thấy dấu vết của người nằm ngủ.
Vén chân bước xuống giường, Lăng Cận Dương đi đến bên cạnh cửa, trong giây lát giống như nghĩ đến cái gì, anh lại quay đầu nhìn cái chăn trên giường, ánh mắt trầm xuống. Anh nhớ rõ, tối hôm qua lúc anh ngủ, không hề đắp chăn trên người.