Yêu Giả Cưới Thật

Chương 129: Tình cảnh lưỡng nan


trước sau

Editor: Nguyen Hien.

Buổi tối ở Lan Uyển, đèn chiếu sáng rực rỡ.

Người giúp việc mang bữa ăn tối lên bàn, sau đó lui ra đứng ở rất xa, cũng không có quấy rầy cả nhà bọn họ ăn cơm.

Đồng Niệm cầm cái chén sứ trong tay, cầm muỗng đúc cháo cho Lăng Trọng ăn, cô múc một muỗng cháo trắng, để gần miệng thổi nguội, sau đó cẩn thận đúc cho ông: “Ba ngoan ngoãn há miệng nào.”

Hiện tại Lăng Trọng không còn có khả năng tự sinh hoạt, ánh mắt ông ngơ ngác, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, miệng mở ra cũng không linh hoạt, chậm rãi nuốt.

Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của ông, trong lòng Đồng Niệm rất khó chịu. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng hiếu thuận với ông. Trước kia xem ông như ba ghẻ, luôn sinh lòng bài xích với ông, đến khi biết chân tướng sự việc, ông lại ngã bệnh.

Cuộc sống vốn dĩ thay đổi liên tục, vĩnh viễn sẽ không cho mọi người biết trước được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?

Lăng Cận Dương ăn được một chút cơm, sau khi nghe tiếng thở dài của Đồng Niệm, ngẩng mặt lên nhìn về phía cô. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu, lộ ra vẻ u sầu, nhìn vẻ đăm chiêu của cô, anh cũng đại khái đoán được mấy phần trong lòng cô đang nghĩ gì?

“Em ăn cơm đi, anh đúc cho.” Lăng Cận Dương đặt chén cơm trong tay xuống, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đang muốn cầm lấy chén cháo trong tay cô, lại bị cổ đẩy ra.

“Thôi đi, đàn ông không làm được những chuyện này.” Đồng Niệm mỉm cười đẩy tay anh ra, giọng điệu chế nhạo: “Em không hiểu sao còn có người trọng nam khinh nữ nữa? Có con trai thật sự tốt sao? Sau này về già bệnh tật, người có thể ở bên cạnh hầu hạ vẫn cũng chỉ là con gái.”

Đồng Niệm lấy khăn lau miệng cho ba mình, lau vết dính trên miệng ông, mỉm cười nhìn chằm chằm ông, dịu dàng nói: “Ba, ba nói xem có phải có con gái sẽ tốt nhất không?”

Lăng Trọng vốn dĩ không hiểu rõ lời của cô…nhìn thấy cô cười, ông cũng cười theo.

Nhìn thấy ánh mắt nụ cười vô hại của ông, trái tim Đồng Niệm chua xót, miễn cưỡng nhớ lại nhiều chuyện trước đây. Nếu như lúc ông tỉnh táo cũng có thể như vầy thì tốt biết bao?

Thu lại cảm giác chua xót trong đáy lòng, Đồng Niệm không nhịn được cười giỡn: “Cận Dương, sau này chúng ta sinh con gái đi, như vậy đến lúc chúng ta già rồi, dđl/q"d còn có con gái chăm sóc.”

Cô ngừng nói một lúc lâu cũng không thấy có người đáp, liền quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lăng Cận Dương đang nhìn một chỗ về phía trước, tầm mắt không hề có tiêu cự.

"Cận Dương?"

Giơ tay lên quơ quơ trước mắt anh, Đồng Niệm nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Lăng Cận Dương đột nhiên lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu một cái: “Được.”

Đồng Niệm “Xì” cười một tiếng, ánh mắt sáng rực: “Anh có nghe em nói cái gì không mà gật đầu? Thiệt là…”

Nghe cô nói, ánh mắt Lăng Cận Dương giật giật, anh mím môi không nói gì, nhìn chằm chằm dưới chân.

Đúc cho Lăng Trọng ăn hết chén cháo xong, Đồng Niệm lau miệng và tay cho ông, đẩy xe lăn hướng về phía tivi, để cho ông xem tiết mục giải trí.

“Thức ăn đều đã nguội hết rồi.” Lăng Cận Dương đưa tay gắp thức ăn trên bàn thử một chút, thấy đã nguội liền kêu người giúp việc đi đun nóng.

Đồng Niệm mỉm cười, tựa đầu lên bả vai anh, giọng nói rất nhỏ: “Cận Dương, nhìn ba thật đáng thương.”

Ngừng lại, cô âm thầm thở dài, trong đôi mắt tràn ngập nỗi buồn: “Loại bệnh này có di truyền không? Anh nói xem, nếu sau này em già, cũng mắc bệnh giống như ba, vậy thì em tình nguyện chết sớm một chút.”

Nghe vậy, ánh mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, anh nhẹ nhàng xoa lên trán cô, cười nói: “Bệnh này có xác suất di truyền rất thấp, em đừng có suy nghĩ lung tung.”

Đồng Niệm nhếch miệng, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương nhàn nhạt: “Ba về nhà, chú hai bên kia cũng không thể nào gạt được cả đời. Bước sang năm mới rồi, cũng để cho bọn họ tới nhà đi, nói thế nào chúng ta cũng coi như là người một nhà.”

“Được.” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn sang, tầm mắt sắc bén rơi vào trên đầu vai Lăng Trọng, đôi môi mỏng mím nhẹ.

Người giúp việc bưng thức ăn đã đun nóng trở lại trên bàn, Lăng Cận Dương vỗ bả vai Đồng Niệm, giọng nói như thường: “Em ăn cơm đi, tối nay anh có chuyện muốn nói cho em biết.”

Đồng Niệm nghi ngờ gật đầu một cái, nhìn anh cất bước đi lên lầu cũng không có nghĩ nhiều, cầm chén đũa lên bắt đầu ăn cơm tối.

Sau khi ăn tối xong, Đồng Niệm đẩy ba cô về phòng, sau khi rửa mặt sạch sẽ cho ông, cho ông uống thuốc, đợi đến khi ông ngủ say cô mới xoay người rời đi, cũng đóng kỹ cửa phòng lại.

Trở lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, tivi trong phòng đã được mở lên, trong phòng tắm có tiếng nước truyền đến.

Đồng Niệm đi tới ghế sofa ngồi xuống, giơ tay lên xoa bả vai đau nhức. Cô cầm điều khiển tivi, mở đến kênh giải trí, nhìn thấy chương trình trao giải, năm nay người đoạt giải diễn viên tốt nhất, chính là người mới gia nhập làng giải trí, Đồng Tâm.  

Trên sân khấu trao giải loáng thoáng có người bước ra, Đồng Tâm mặc một bộ lễ phục màu đỏ có phần đuôi kéo dài, vẻ đẹp tự nhiên. Cô đứng dưới đèn flash, cả người toát ra một loại vẻ đẹp hoàn mỹ.

Đồng Niệm không thể không thừa nhật, Đồng Tâm quả thật thích hợp với cái sân khấu này.

Nhưng chuyện này, Đồng Tâm lấy cái gì để đổi lấy, mất bao nhiêu dụng tâm, Đồng Niệm điều có thể hiểu được.

Đồng Niệm chớp mắt, mím chặt môi, đáy lòng cô phức tạp cùng mâu thuẩn, lẩn quẩn không tiêu tán. Từ gốc độ tình cảm mà nói, cô hy vọng Đồng Tâm có thể hạnh phúc mỹ mãn. Có lẽ những hành động việc làm của Đồng Tâm có thể đổi lấy được tất cả nhưng cũng làm cho người khác thất vọng đau khổ, thậm chí không được chúc phúc.

Thở dài một hơi, Đồng Niệm bỏ điều khiển tivi xuống, cô vùi mặt vào trong lòng bàn tay. Hiện tại, danh vọng mà Đồng Tâm muốn, cuối cùng cũng đạt như ý nguyện. Cô rất muốn hỏi Đồng Tâm một câu rằng: Cảm thấy thật sự vui vẻ, yên tâm thoải mái sao?

Đồng Tâm làm thương tổn nhiều người như vậy, mặc dù có đạt được nhiều thứ hơn nữa, nhưng sự yên bình và thuần khiết lại vĩnh viễn mất đi, một đi không trở lại.

Lăng Cận Dương đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn Đồng Niệm ngơ ngác nhìn chằm chằm tivi, anh nhíu mày nhìn sang, dđl/q"d sau khi nhìn thấy Đồng Tâm đứng trên sân khấu, sắc mặt cũng trầm xuống.                                    

Đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, Lăng Cận Dương cầm điều khiển tivi lên chuyển kênh, đổi tiết mục khác, “Em vẫn còn suy nghĩ đến em ấy sao?”

Đồng Niệm kéo cánh tay anh, vùi mặt vào trong ngực anh, giọng nói hạ thấp: “Thật có thể không nghĩ đến được sao? Nếu như có thể, em tình nguyện vĩnh viễn không nghĩ đến.”

Giơ tay lên ôm chặt eo cô, sắc mặt Lăng Cận Dương yên tĩnh lại, môi mỏng chậm rãi mím chặt. Đúng vậy, làm sao mà có thể không nghĩ chứ?

Không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình, Đồng Niệm từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Lúc nãy anh nói có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt tuấn tú Lăng Cận Dương tối xuống, tận sâu trong ánh mắt thoáng qua vẻ u ám, giọng nói trầm thấp: “Chuyện của Cố Diệp anh đã điều tra xong. Cậu ta là em trai của anh, ba của tụi anh vẫn còn sống.” 

“Sao?” Đồng Niệm không nghĩ tới chuyện là như vầy, khuôn mặt khiếp sợ: “Cậu ta là em trai của anh sao? Ba của các anh…vẫn còn sống sao?”

“Ừ.” Lăng Cận Dương mím môi, chiếc cằm căng thẳng lộ ra đường cong sắc bén: “Mẹ anh hạ sinh tụi anh ra, bị xuất huyết sau sinh mà mất đi, ba anh vì cảm xúc bị kích động mà giết người, bị xử tù chung thân, cho nên hai anh em bọn anh được người khác nhận nuôi, vì vậy mà bị chia cách.”

Hai tay bên người anh chậm rãi nắm chặt, nói ra những lời này, từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng. Chỉ là chân tướng sự việc lại bị anh che giấu.

Đồng Niệm không có nghi ngờ gì, đôi mắt như muốn sắp khóc: “Tại sao có thể như vậy chứ?” 

Nhìn chằm chằm vẻ mặt đau thương của cô, Lăng Cận Dương nhếch môi, giễu cợt cười nhẹ. Tại sao có thể như vậy? Anh cũng rất muốn hỏi một câu, tại sao như vậy chứ?

“Vậy ba anh…ba vẫn còn ở trong nhà giam sao?” Đồng Niệm cau mày, nhỏ giọng hỏi anh.

Lăng Cận Dương lắc đầu một cái, buồn bã nói: “Anh bảo luật sư Tiền bão lãnh cho ông, chưa tới hai tháng nữa là tới thời gian mãn hạn tù, nên có thể làm thủ tục bão lãnh.”

“Vậy là tốt rồi.” Chân mày nhíu chặc của Đồng Niệm khẽ nhúc nhích, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Lăng Cận Dương, dịu dàng nói: “Cận Dương, anh đừng buồn. Tìm được cha mẹ là tốt rồi, về sau chúng ta sẽ hiếu thảo với ba.”

Lăng Cận Dương cúi đầu, cũng không có ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu kín thoáng qua cảm xúc cực kỳ phức tạp.

“Vậy bảo ba đến ở cùng với chúng ta đi.” Đồng Niệm mở to hai mắt, môi mỉm cười, lời cô nói xuất phát từ tâm, cũng không có khách sáo.

Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm ánh mắt trong suốt của cô, ánh mắt vẻ mặt từ từ yên tĩnh lại, anh khẽ nhếch môi nói: “Không, ba không thích hợp sống chung nhà với chúng ta đâu.”

Nghe vậy, trong lòng Đồng Niệm hung hăng nhéo một cái, trong đôi mắt có nước thoáng qua. Cô tựa đầu lên bả vai anh, giọng nói buồn bã, “Cận Dương, anh dẫn em đi gặp ba anh đi.”

Lăng Cận Dương mím môi, mày nhíu chặt, anh trầm ngâm hồi lâu, mới gắng gượng mở miệng: “Niệm Niệm, ba ở bên trong tù lâu ngày, tính tình có chút cổ quái, nếu như ông đối với em có cái gì…, em….”

“Em hiểu.” Đồng Niệm ngẩng mặt cười, hôn lên mặt anh một cái, ánh mắt sáng rỡ, “Anh yên tâm, em đáng yêu thế này, ba nhất định sẽ thích em mà.”

Ánh mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, trái tim nặng nề chìm xuống. Anh cười lấy lệ, không nói gì.

“Em đi tắm đây.” Đồng Niệm cũng không có nhìn thấy được sự khác thường trong mắt anh, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng dáng cô biến mất, nụ cười trên khóe miệng Lăng Cận Dương biến mất, anh móc ra một điếu thuốc, đặt lên môi, định móc bật lửa ra châm thuốc, trong đầu chợt nhớ đến lời Đồng Niệm đã nói.

Kể từ sau khi kết hôn, Đồng Niệm đưa ra quy định với anh, không cho hút thuốc, không cho uống rượu, yêu cầu phải thực hiện tốt để có em bé. Mấy tháng nay, anh thế lại dưỡng thành thói quen, không uống rượu, thuốc cũng rất ít khi đụng đến.

Trong đầu luôn suy nghĩ đến lời cô nói, dđl/q"d chúng ta phải cố gắng sinh ra một đưa bé khỏe mạnh.

Đứa bé? Đứa
bé!

Bỏ điếu thuốc trong tay xuống, Lăng Cận Dương đi tới bên cửa sổ, vẻ mặt buồn bã, anh nhíu mày nhìn về phương xa, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối om, không hề có ánh sáng.

Ánh sáng ấm áp bên ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng.

Trước bàn làm việc rộng rãi, Đồng Niệm cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, ánh mắt lão luyện trầm ổn. Tiếp quản Lăng thị một khoảng thời gian, sau quá trình trải qua rèn luyện, đã dần dần thích ứng, hơn nữa ngày càng thành thục.

Kể từ khi Lăng Cận Dương trở lại Lăng thị, Đồng Niệm có thêm người đáng tin cậy, đồng thời cũng học từ anh rất nhiều thứ. Bên cô có Lăng Cận Dương và Mục Duy Hàm giúp đỡ, Lăng thị dần dần vững chắc.

“Chủ tịch.” Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, trợ lý thông báo với cô: “Thẩm tổng tới ạ.”

Đồng Niệm khẽ cau mày, từ từ ngẩng đầu lên, xoa cái cổ đau nhức: “Mời Thẩm tổng vào đi.”

Giây lắt, cửa phòng làm việc được đẩy ra, Trầm Phái Ngao ưu nhã cất bước đi tới, mặt mũi ôn hòa.

“Có chuyện gì mà phải phiền Thẩm tổng đích thân tới vậy?” Đồng Niệm bảo trợ lý bưng thức uống lên, đứng dậy đi tới ngồi xuống đối diện anh: “Chi phiếu tôi đã chuẩn bị xong, đang định bảo trợ lý đưa qua.”

Trầm Phái Ngao nhếch môi cười, gác chéo chân ngồi trên sofa, vẻ mặt tuấn tú trầm ổn: “Hai nhà chúng ta không cần phải khách khí như vậy, anh thuận tiện tới đây, đúng lúc chỉ muốn thăm em.”

“Thăm tôi?” Đồng Niệm nhìn chằm chằm vào mắt anh, ánh mắt mát lạnh: “Thẩm tổng thật có lòng.”

Bảo trợ lý đưa chi phiếu đã chuẩn bị trước đó đến, Đồng Niệm lễ phép đẩy qua, môi đỏ khẽ nhếch: “Đây là 1000 tỷ, xin hoàn trả đủ.”

Trầm Phái Ngao cầm tấm chi phiếu lên, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ, “Thật là đúng lúc.”

“Cái này là hiển nhiên.” Đồng Niệm gật đầu một cái, có thâm ý khác cười nói: “Lúc Lăng thị gặp khó khăn, may nhờ có Thẩm thị ra tay giúp đỡ, tôi cùng Lăng Cận Dương sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Nhìn tấm chi phiếu trong tay, Trầm Phái Ngao cũng không có xem quan trọng, anh để phía trước mặt, môi mỏng nhếch lên: “Niệm Niệm, em thật sự ghi nhớ trong lòng sao?”

Đồng Niệm không thích anh trực tiếp gọi tên mình, nụ cười trầm xuống, cúi đầu không chú ý đến anh.

Nhìn vẻ mặt bài xích của cô, Trầm Phái Ngao cười nhẹ một tiếng, anh cất bước đi tới bên cạnh cô, cúi người đưa khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần trước mặt cô, cười nói: “Em nhớ kỹ, anh chịu giúp đỡ Lăng thị thuần túy là nể mặt em. Lúc trước, em thật sự cho rằng, em có thể dùng em gái anh để uy hiếp anh được sao? Nếu như nhà họ Trầm có thể bị người ta dễ dàng uy hiếp như vậy, còn có thể có địa vị ngày hôm nay sao?”

Nghe vậy, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt anh tràn đầy đề phòng, “Vậy tôi nên cám ơn Thẩm tổng.”

Trầm Phái Ngao nhún nhún vai, mày kiếm cợt nhã, đáy mắt  vẻ mặt thâm thúy: "Câu cảm ơn này, em trước hết hãy giữ lại đi, về sau muốn cảm ơn cũng không muộn!"

Nói xong những lời này, anh liền xoay người rời đi, cái gì cũng không nói nữa.

Đồng Niệm nhìn bóng dáng anh biến mất, trái tim không khỏi thoáng qua vẻ khác thường. Trầm Phái Ngao sẽ không vô duyên vô cớ nói mà nói những lời này, hôm nay anh ta có hành động kỳ quái như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

Trái tim mơ hồ dâng lên một dự cảm xấy, Đồng Niệm siết chặt hai tay, trong lòng bàn tay tràn ra một mảnh ẩm ướt.

“Sao vậy?” Lúc Mục Duy Hàm đi vào, nhìn thấy cô ngẩn người, không nhịn được hỏi: “Em có chuyện gì sao?”

Đồng Niệm từ từ lấy lại tinh thần, nhìn Mục Duy Hàm một chút, vẻ mặt ũ rũ: “Không biết nữa, trong lòng em cảm thấy có chút lo lắng.”

Mục Duy Hàm khẽ cười, Mục Duy Hàm cũng không có suy nghĩ nhiều, đưa tài liệu trong tay đến trước mặt cô nói: “Đừng có suy nghĩ nhiều, hiện tại công ty đang có chuyển biến tốt, Cận Dương cũng đã quay về rồi, tất cả rồi sẽ tốt thôi.”

Đồng Niệm đọc qua rồi ký tên, cắn môi gật đầu một cái, bởi vì lời của Mục Duy Hàm, mà lo lắng giảm đi không ít.

Sáng thứ bảy, Đồng Niệm thức dậy vô cùng sớm, đồ bổ thuốc bổ mỗi một dạng điều đã chuẩn bị xong. 

“Anh mau thức dậy đi.” Ngồi ở bên giường, Đồng Niệm lấy tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương.

Lăng Cận Dương cau mày ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Sớm như vậy sao?”

Đồng Niệm vui vẻ gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta phải đi thăm ba mà.”

Lăng Cận Dương cau mày, dđl/q"d anh mím môi, trầm giọng nói: “Bữa khác đi, hôm nay bên A Thác anh còn có chút chuyện.”

“Không được.” Đồng Niệm cong miệng lên, kiên quyết lắc đầu một cái: “Anh gạt em nhiều lần rồi, lần này phải đi. Anh yên tâm đi, chúng ta ăn cơm trưa rồi quay lại, sẽ không trễ đâu.”

Lăng Cận Dương cúi đầu, chần chừ một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo.

Sau khi dùng xong điểm tâm sáng, Đồng Niệm dặn dò người giúp việc chăm sóc thật tốt cho Lăng Trọng, cùng Lăng Cận Dương rời đi, đến gặp Hàn Hứng Kiều ba anh.

Đi tới bên ngoài nhà trọ, trong tay Đồng Niệm xách rất nhiều túi, rất là tốn sức đi về phía trước.

Nhìn thấy nụ cười chúm chím trên mặt cô, ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương u ám xuống, anh mím chặt môi, cất bước đuổi theo cô, đi vào.

Reng reng reng ——

Chuông cửa vang lên, Hàn Hứng Kiều bước nhanh tới mở cửa, sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cô là ai?”

Đồng Niệm sững sờ, ngay sau đó mỉm cười, gọi: "Ba."

Nghe cô gọi, sắc mặt ông càng thêm khó coi, bàn tay nắm tay cầm cửa âm thầm dùng sức, vẻ mặt lạnh như băng.

“Ba!” Lăng Cận Dương sải bước đi tới, vội vàng giải thích: “Đây chính là Niệm Niệm, con dẫn cô ấy đến gặp ba.”

Hàn Hứng Kiều nhìn con trai, ngón tay nắm chặt dần dần buông ra, không nói bất cứ điều gì, xoay người tránh ra cho bọn họ vào nhà.

Kéo Đồng Niệm vào trong ngực, Lăng Cận Dương đóng cửa phòng lại, đi tới trước bàn trà, bỏ đồ xuống: “Những thứ này đều là Niệm Niệm mua.”

Hàn Hứng Kiều trầm mặt, nhìn chằm chằm những thứ đó, trong lòng tràn đầy tức giận. Ông xách lên, ném về phía Đồng Niệm: “Ai muốn đồ của cô, cút ra ngoài!”

Đồng Niệm không kịp chuẩn bị, vốn dĩ không nghĩ đến ông sẽ có hành động như vậy, không kịp tránh né, chỉ đành giơ hai cánh tay lên, ngăn ở trước mặt.

Thật may là Lăng Cận Dương nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo cô về phía sau, anh giang hai cánh tay bảo vệ cô, đỡ những thứ ba anh ném qua.

Đồng Niệm nghe một tiếng “Bốp”, những đồ cô mua đều nện lên trên người Lăng Cận Dương.

Lấy tay kéo người của anh, Đồng Niệm sốt ruột nhìn từ trên xuống dưới, lo lắng nói: “Anh có sao không?”

Lăng Cận Dương lắc đầu một cái, xoay người nhìn về phía ba anh, mặt sa sầm xuống.

“Ba.” Đồng Niệm nhìn Hàn Hứng Kiều ngồi trên sofa, không hiểu hỏi: “Con làm chuyện gì sai sao, khiến cho ba giận giữ đến vậy?”

“Hừ!” Hàn Hứng Kiều lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt ông có thể phun ra lửa, “Cô còn dám hỏi tôi sao? Nhà cô đã làm gì…”

"Ba ——"

Lăng Cận Dương trầm giọng gọi ông một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn ông: “Tâm tình của ba không tốt, Niệm Niệm sẽ không tức giận đâu.” Anh dùng lời nói qua loa cắt lời ba mình, không để cho ông nói tiếp.

Nhìn ánh mắt của con trai, Hàn Hứng Kiều từ từ im lặng, không nói gì nữa.

Rõ ràng cảm thấy có cái gì đó không đúng, Đồng Niệm vội vàng tìm lí do, cầm thức ăn vừa mới mua, chạy vào nhà bếp, “Em đi chuẩn bị cơm trưa.”

Nhìn cô đi vào nhà bếp, Lăng Cận Dương cau mày ngồi xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm ba mình, nói: “Niệm Niệm cái gì cũng không biết!”

“Niệm Niệm?” Hàn Hứng Kiều nhìn con trai, cười lạnh: “Con gọi tên thật là thân mật đó.”

Chán nản thở dài, hai mắt Lăng Cận Dương giật giật, anh nghiêng người ngồi bên cạnh ông, nhỏ giọng nói: “Ba, con hiểu tâm tình của ba. Ba yên tâm, con sẽ không để cho ba uổng phí ăn những khổ sở này.”

Hàn Hứng Kiều mím môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp, lòng tràn đầy phẫn hận: “Con gái nhà họ Lăng không thể làm con dâu nhà ta được. Con và cô ta ly hôn đi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện