Editor: Nguyen Hien.
Từ đồn cảnh sát đi ra ngoài, Lăng Cận Dương gọi người đưa vợ chồng Đồng Chấn Thanh về nhà, sau đó anh lái xe chở Đồng Niệm rời đi.
Trên đường đi, Đồng Niệm cũng không có nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt lộ ra nổi đau thương khó tả.
Lăng Cận Dương khẽ nghiêng đầu nhìn cô, nhìn thấy chân mày cô nhíu chặt, âm thầm thở dài. Đối với chuyện của Đồng Tâm, anh cũng cảm thấy tiếc, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cả người gần như bị phá hủy hoàn toàn, sau này cuộc sống phải như thế nào đây?
Khó trách Đồng Niệm lại tức giận như thế, nếu đổi lại là người khác chắc cũng vậy, thật ra thì đau lòng là nhiều hơn. Đối với tính tình Đồng Niệm, anh hiểu rất rõ, bình thường cô hay nghiêm khắc, nói những lời vô tình, nhưng thật ra so với người khác, cô luôn yêu thương đứa em gái nhỏ hơn ba tuổi này.
Lăng Cận Dương làm theo ý Đồng Niệm, cũng không cho luật sư Tiền bão lãnh Đồng Tâm. Anh làm như vậy cũng không phải bởi vì tức giận, mà vào lúc ở trên đầu sóng ngọn gió, nếu Đồng Tâm đi ra ngoài, sợ rằng còn phải đối mặt với sự quấy rầy của giới giải trí hoặc vây đuổi chặn đường. Những trường hợp như thế này còn thảm hại hơn, không bằng trước hết để cho cô ở bên trong này ngây ngốc mấy ngày, né tránh trận gió này.
Nắm lấy tay người bên cạnh, phát hiện đầu ngón tay cô lạnh ngắt, Lăng Cận Dương nhíu mày, dùng sức nắm chặt, suốt quãng đường không hề buông lỏng.
Về đến nhà đã là nữa khuya, người giúp việc còn đang chờ cửa, thấy bọn họ trở về, vội vàng đi hâm nóng thức ăn.
Đồng Niệm đi đến phòng của Lăng Trọng liếc nhìn, thấy ông đã ngủ an lành, cũng yên lòng phần nào. Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, cô trở lại phòng ăn, lúc này thức ăn nóng đã được bưng lên bàn.
Trong lòng Đồng Niệm thấy khó chịu, nên cũng không có cảm giác đói, cô chỉ uống chút canh, ăn chút đồ ăn rồi để đũa xuống.
Tắm xong ra ngoài, Đồng Niệm sấy khô tóc, cô nhìn thấy Lăng Cận Dương đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, xoay người đi đến bên giường, vén chăn lên chui vào.
Không lâu sau đó, Lăng Cận Dương cúp điện thoại đi tới, cửa ban công mở ra mang theo gió lạnh đi vào, Đồng Niệm rụt cổ vào trong chăn, chân mày nhíu chặt lại.
Lăng Cận Dương thay đồ ngủ, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô, lấy tay ôm cô, “Em còn lạnh không?”
Anh mới từ bên ngoài đi vào, trên mặt còn mang theo một ít hơi lạnh. Đồng Niệm chôn mặt vào trong ngực anh, đó là chỗ ấm áp nhất: “Không lạnh.”
Anh tiến sát lại gần, rất nhanh nhiệt độ đã nóng lên, có tác dụng nhiều hơn so với cô trùm kín cả buổi. Đây chính là cơ chế khác biệt giữa nam và nữ, tức giận cũng vô ích.
“Anh cho người đi điều tra, thật sự có người đàn ông tên là A Quang.” Lăng Cận Dương cúi đầu xuống dán lên trán cô, môi mỏng mím chặt.
Nghe được anh nói, Đồng Niệm chớp mắt, cô giang tay ôm chặt eo anh, buồn bã nói: “Chuyện này cũng do em, không nên tức giận mà bỏ mặc nó.”
Giơ tay lên xoa xoa đầu của cô, dđl/q"d khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương buông xuống, anh nhìn người trong ngực, dịu dàng nói: “Anh biết em đang tự trách mình, chúng ta đều có trách nhiệm.”
Đặt đầu cô nằm trên gối, Lăng Cận Dương kéo chăn đắp kín cho cô, cúi xuống hôn lên mặt cô, giọng nói dịu dàng: “Ngủ đi, em đã rất mệt rồi.”
Dứt lời, anh nghiêng người nằm bên cạnh cô, hai cánh tay ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của cô, dụ cô vào giấc ngủ.
Sau lưng truyền tới từng tiếng vỗ nhẹ, tâm tình phiền não của Đồng Niệm dần dần lắng xuống, cô từ từ nhắm mắt lại, nằm trong ngực anh an tâm ngủ say.
Nghe tiếng hít thở đều của người bên cạnh, Lăng Cận Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mày kiếm xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lại, lộ ra cảm xúc phức tạp. Gần đây chuyện phiền lòng lần lượt kéo đến, anh có chút ứng phó không xuể, huống chi là người nằm trong ngực anh.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Niệm nhận được một cú điện thoại. Sau khi cô nói cho Lăng Cận Dương biết, cũng không có ở nhà ăn điểm tâm sáng, lái xe rời khỏi Lan Uyển. Đến Chu Ký mua hoành thánh, sau khi mua đồ ăn xong, cô lại lái xe đi đến Viện Dưỡng Lão.
Thời gian còn sớm, các ông bà cụ đều mới thức không bao lâu, còn chưa có dùng bữa sáng. Đồng Niệm xách theo túi, từ xa đã nhìn thấy Đồng Chấn Khải, từ góc độ cô nhìn sang, đập vào mắt cô là bóng lưng cao lớn, giống như trong trí nhớ của cô.
Khóe mắt lướt qua mái tóc hoa râm của ông, ánh mắt Đồng Niệm buồn bã, không khỏi khẽ thở dài. Đây cũng là sai lầm của ba cô, vì riêng tư của bản thân, dẫn đến cả đời tiếc nuối.
“Ba!” Đồng Niệm xách đồ trong tay đi tới, khuôn mặt dâng lên nụ cười.
Đồng Chấn Khải nhìn thấy cô, rất là vui mừng, kéo tay cô dẫn vào trong phòng.
Mở cái bàn ra, Đồng Niệm đặt hoành thánh mua được vào trong chén, đưa cho ông.
“Ba nếm thử một chút xem?”
Đồng Chấn Khải múc một miếng hoành thánh thổi nguội rồi cho vào miệng, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng: “Mùi vị không tệ.”
“Quả thật không tệ”. Đồng Niệm cũng cúi đầu ăn một miếng, nụ cười rạng rỡ: “Chẳng qua chẳng được ba gói cho ăn.”
Giơ tay lên xoa đầu của cô, ánh mắt Đồng Chấn Khải sáng lên, ông nhìn đứa trẻ đã lớn trước mắt, cảm xúc trong lòng sâu nặng: “Có dịp ba sẽ gói cho con ăn.”
Đồng Niệm hít hít mũi, để cái muỗng trong tay xuống, đi tới trước mặt của ông ngồi xổm người xuống. Cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ông, giơ tay lên vuốt tóc muối tiêu hai bên thái dương ông, đáy mắt ngấn lệ: “Ba, con gái trưởng thành rồi, về sau con sẽ chăm sóc cho ba.”
Sắc mặt Đồng Chấn Khải càng thay đổi, xoay người kéo tay cô, vẻ mặt yên tĩnh lại, “Con thật ngoan, ba biết con hiếu thuận. Ba lại không phải là ba ruột của con, con không cần phải lo lắng cho ba.”
Dán sát mặt lên lòng bàn tay ông, trái tim cô đau nhói, có cảm xúc không nói thành lời. Lúc cô cần, người trước mắt đã cho cho cô một người ba ấm áp, chăm sóc và bao bọc cô. Những hồi ức tốt đẹp kia chính là tuổi thơ của cô, mang theo tình yêu thương và sự che chở, cô cả đời cũng không thể quên.
Mặc dù ông và cô không có quan hệ máu mủ, nhưng vậy thì sao chứ? Trong lòng cô, bọn họ mãi mãi là người một nhà, cô sẽ vĩnh viễn nhớ ông là ba cô, là người cho cô tất cả.
“Ba!” Đồng Niệm lần nữa ngẩng đầu lên, vuốt khuôn mặt không còn trẻ của ba mình: “Con có hai người ba, con đều yêu thương hai người như nhau. Ba đã cho con mọi thứ, con vĩnh viễn sẽ không quên.”
Trong lòng Đồng Chấn Khải tràn đầy an ủi, ông luôn xem cô như trân bảo minh châu, cô lại hiếu thuận hiểu chuyện, trong lòng ngoại trừ an ủi còn có cảm kích. Cảm ơn ông trời đã cho ông một đứa con gái như vậy.
Lôi
cô ngồi xuống bên cạnh mình, Đồng Chấn Khải giơ tay lên lau nước mắt cho cô, cười hỏi: “Chuyện của Đồng Tâm, làm cho con tức giận sao?”
Đồng Niệm biết ông bảo mình đến đây, nhất định sẽ hỏi tới chuyện này, cho nên cũng không có giấu giếm, nói chi tiết cho ông biết: “Chuyện của nó làm cho con thấy buồn còn hối hận. Nếu như ban đầu không phải con giận dỗi nó, thường xuyên nhắm vào nó, nó cũng sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”
Đồng Chấn Khải âm thầm thở dài, dđl/q"d vẻ mặt cũng trầm thấp xuống: “Ba hiểu, đây không phải là lỗi của con.”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng cô như có một lỗ hõm sâu, cô kéo tay ông, nức nở nói: “Ba yên tâm, con sẽ không mặc kệ nó. Trong lòng con chúng ta mãi mãi là người một nhà.”
Đồng Chấn Khải mỉm cười gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, chỉ bảo cô ăn hết hoành thánh. Từ viện dưỡng lão đi ra ngoài, Đồng Niệm lái xe trở lại thành phố. Bởi vì nguyên nhân lúc trước, về vấn đề thân phận Đồng Chấn Khải nên không thể đón ông về ở chung.
Lúc đầu Lăng Trọng nói dối, còn làm mọi chuyện phức tạp hơn.
Đồng Niệm mấy ngày nay không thể phân thân, chuyện của công ty cần cô xử lý, chuyện của Đồng Tâm cũng phải quan tâm, trong nhà còn phải chăm sóc cho ba cô, cô bận đến nỗi chân không chạm đất.
Liên hệ với trung tâm cai nghiện tốt nhất, Đồng Niệm bảo luật sư Tiền bảo lãnh Đồng Tâm ra, trực tiếp đưa đi.
Vừa đến cửa chính chỗ cai nghiện, Đồng Tâm liền hoảng sợ. Bị đưa đến phòng cai nghiện ở lầu 2, phản ứng của cô càng kịch liệt hơn: “Chị, em không muốn ở đây, đừng…”
Đồng Niệm thở dài, giọng nói ôn hòa: “Em phải nghe lời của bác sĩ, cố gắng phối hợp cai nghiện, chị sẽ thường xuyên đến thăm em.”
“Đừng…đừng mà…” Đồng Tâm khóc kéo tay của cô, khẩn cầu nói: “Em muốn về nhà! Chị, em muốn về nhà.”
Trở tay giữ chặt tay Đồng Tâm, Đồng Niệm giận tái mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Đồng Tâm, em nghe cho kỹ đây, chỉ có cai nghiện mới có thể về nhà.”
Lấy tay giữ chặt đầu Đồng Tâm, Đồng Niệm nhìn vào mắt em gái, đôi mắt như muốn khóc: “Nếu như em còn muốn sống nữa, nhất định phải từ bỏ, nếu không chị sẽ không quan tâm đến em.”
Đồng Niệm bức nước mắt trong khóe mắt về, nâng cằm cô, giọng nói sắc bén, “Nghe rõ chưa?”
Giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, Đồng Tâm cắn môi gật đầu một cái, không náo loạn nữa. Cô cong miệng lên, nhỏ giọng nói: “Vậy chị không được bỏ em, nhất định phải đến thăm em, có được không?”
Đồng Niệm “Ừ” một tiếng, lập tức xoay người, không dám nhìn nữa, cô sợ mình sẽ mềm lòng.
Lăng Cận Dương thấy mắt cô ẩn nước, sắc mặt liền trầm xuống.
Cửa phòng bệnh vừa mới đóng, bác sĩ mặc áo choàng trắng liền ba chân bốn cẳng kéo Đồng Tâm đến giường bệnh, trói chân tay cô lại.
“A!” Đồng Tâm chưa từng bị đối xử như thế này, lập tức sợ hãi hét lên: “Chị ơi, cứu em, chị…”
Nghe được tiếng kêu của cô, Đồng Niệm nhấc chân chạy vào, lại bị Lăng Cận Dương ở phía sau kéo lại, ôm cô vào trong ngực, “Đừng kích động, cưỡng chế cai nghiện đều là như vậy đấy.”
Đồng Niệm kinh ngạc đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm người bên trong từ từ yên tĩnh lại, nước mắt trong khóe mắt tràn ra.
Thầy thuốc đẩy cửa ra ngoài, nhìn đến bọn họ vẫn còn, không khỏi cười cười nói: "Đừng lo lắng, trước một vòng là cưỡng chế cai nghiện, sẽ khổ sở một chút. Vượt qua được, phía sau là tốt rồi rất nhiều."
Bác sĩ đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ vẫn còn, không khỏi cười nói: “Đừng lo lắng, giai đoạn đầu cưỡng chế cai nghiện hơi khổ sở một chút. Vượt qua được, thì những giai đoạn sau tốt hơn rất nhiều.”
Đồng Niệm không nhìn nổi, dđl/q"d xoay người vùi mặt ở trước ngực Lăng Cận Dương, trái tim nhói đau từng trận.
Gia đoạn đầu cưỡng chế cai nghiện, không cho phép người thân đến thăm. Mỗi ngày Đồng Niệm chỉ ở bên ngoài phòng bệnh len lén nhìn mấy lần, thấy Đồng Tâm khuôn mặt ngày càng tiều tụy, cô dau lòng nhưng không thể không chịu đựng.
Lái xe về đến nhà, Đồng Niệm đi vào phòng khách nhìn thấy Lăng Cận Dương vẫn còn đang chờ cô.
“Sao anh vẫn chưa ăn cơm?” Đồng Niệm xem đồng hồ, nhíu nhíu mày.
Lăng Cận Dương bảo người giúp việc hâm nóng thức ăn, trên khóe môi nở nụ cười dịu dàng: “Em chưa về, anh cũng không thấy đói bụng.”
Mím môi cười cười, Đồng Niệm đi về phía anh, tựa đầu lên bả vai anh, làm nũng nói: “ Em mệt quá, anh xoa bả vai cho em đi.”
Mấy ngày nay, cô quả thật mệt chết đi được, phần lớn Lăng Cận Dương gánh chuyện của công ty, nhưng có một số việc không thể thay thế cô được.
Giơ tay lên xoa bả vai cho cô, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động, trầm giọng nói: “Đồng Tâm thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói nó có biểu hiện rất tốt, cuối tuần là có thể ra phòng bệnh bình thường. Đây là chuyện duy nhất Đồng Niệm cảm thấy vui mừng, chỉ cần Đồng Tâm có ý chí kiên cường, như vậy thì sẽ có hy vọng.”
Người giúp việc hâm nóng thức ăn bưng lên, Lăng Cận Dương múc chén cháo gà đưa cho cô, “Em mau ăn đi.”
Đồng Niệm cầm muỗng lên, ngửi mùi của cháo gà, chỉ cảm thấy dầu mỡ. Cô cau mày bưng ly nước lên, uống liên tục mấy ngụm, mới đè xuống được cảm giác buồn nôn trong người.
Đẩy cháo gà trước mặt ra, Đồng Niệm nhìn thức ăn trên bàn, cũng không có món nào muốn ăn, cô bảo người giúp việc nấu cho cô tô mì. Sợi mì thanh đạm, cô miễng cưỡng ăn vài miếng.