Yêu Giả Cưới Thật

Chương 150: Ám hại Yến


trước sau

Editor: Nguyen Hien.

Sữa Yếm bú vào đều nôn hết ra, khuôn mặt đỏ bừng, trước ngực đều là sữa.

"Oa oa oa ——"

Yếm hắng giọng khóc, kể từ lúc sanh tới giờ, đây là lần đầu tiên Đồng Niệm thấy con gái khóc lợi hại như vậy, bai bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Đồng Niệm bị dọa sợ, hai tay ôm chặt con gái, nước mắt không hề báo động trước lăn ra ngoài, nức nở nói: “Yếm, con làm sao vậy, đừng làm mẹ sợ.”

Yếm ở trong lòng cô giãy giụa, mặc dù cô hết sức dỗ dành, nhưng Yếm vẫn không ngừng khóc.

Lăng Cận Dương lấy khăn ấm ra, lau sạch sẽ cho con gái, động tác nhanh chóng, sau đó anh cầm lấy một bộ quần áo mới thay cho con, lấy khăn choàng quấn con lại, dẫn Đồng Niệm đi ra ngoài.

“Đi bệnh viện.” Anh ôm con gái đưa cho Đồng Niệm, chạy xuống lầu, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. 

Đồng Niệm ôm con gái, tay chân đều lạnh như băng. Thật may là sau khi lên xe, Yếm từ từ bớt khóc, so với lúc nãy có khá hơn. 

Vợ chồng hai người bọn họ vội vã đến bệnh viện, nhanh chóng ôm con đến khoa nhi.

Qua một hồi kiểm tra, không phát hiện ra cái gì khác thường, nhiệt độ cũng bình thường, không có dấu hiệu bị sốt.

Yếm khóc mệt, nằm trong lồng ngực mẹ, nhắm mắt ngủ say.

Sau khi nghe bọn họ nói triệu chứng của con gái, bác sĩ cho đi xét nghiệm phân, kết quả là bị rối loạn tiêu hóa.

“Rối loạn tiêu hóa?” Đồng Niệm ngạc nhiên, sao lại bị rối loạn tiêu hóa được chứ?

Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, cầm ống nghe lên nghe bệnh cho bé một chút, bác sĩ khẳng định, “Là do rối loạn tiêu hóa, cho nên đứa bé mới bị nôn, kén ăn, tinh thần không được tốt.”

Bác sĩ quay nhìn hai người bọn họ, kiên nhẫn giải thích: “Trẻ còn nhỏ, dạ dày còn yếu, tinh thần không tốt sẽ ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, đây là triệu chứng trẻ nhỏ thường hay gặp.”

“Hơn nữa, bình sữa, đồ ăn, thức uống, quần áo, những thứ dành cho trẻ nhỏ đều phải khử trùng, giặt rửa sạch sẽ, nếu không vi khuẩn có thể dễ dàng xâm nhập vào dạ dày, từ đó làm cho hệ tiêu hóa yếu đi dễ sinh bệnh”. Bác sĩ kiên nhẫn giải thích và dặn dò.

Nghe bác sĩ nói, chân mày nhíu chặt của Lăng Cận Dương lúc này mới giãn ra, anh khoát tay lên vai Đồng Niệm, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ thấy bé còn nhỏ, cũng không cho uống thuốc gì, sắp xếp cho ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi, sau đó châm cứu cho bé, chỉ cần buổi tối không có dấu hiệu nào khác thường, sáng mai là có thể về nhà.

Đi tới phòng bệnh, Đồng Niệm ôm Yếm đặt lên giường, thấy khóe mắt con còn đọng nước, cô đau lòng không chịu được.

Ngồi ở bên giường, Đồng Niệm nắm tay của con gái, hốc mắt ê ẩm khó chịu. Vẫn nghĩ, mình tận tâm tận lực chăm sóc cho con, nhưng vẫn khiến con bị như vậy, là bản thân cô không tốt, không xứng danh là một người mẹ.

“Em đừng có suy nghĩ lung tung.” Bả vai rơi xuống một bàn tay ấm áp, Lăng Cận Dương kéo qua một cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Đồng Niệm tựa đầu vào trong ngực anh, từng giọt nước mắt ấm áp tràn ra nơi khóe mắt, cô nhỏ giọng nói: “Là do bản thân em không tốt, không chăm sóc tốt cho con.”

Cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, anh mỉm cười, dịu dàng nói: “Nói bậy, em đã làm rất tốt.”

Đồng Niệm cắn môi không nói gì, trong lòng vô cùng tự trách bản thân mình. Cô hiểu Cận Dương tâm ý, không muốn cô tự trách bản thân, cho nên an ủi cô.

Nhưng cô là mẹ của Yếm, con gái ngã bệnh, dđl/q"d người là mẹ như cô cảm thấy có lỗi. Nếu như cô chú ý một chút, có phải sẽ không khiến con bị khổ không? Có phải con sẽ không bị bệnh hay không?

Chạy tới chạy lui nửa ngày, hai người đều có chút mệt mỏi. Yếm được bác sĩ tiêm một mũi, ngủ rất an ổn, hơi thở cũng đều đặn lại.

Trước đó vội vàng đưa con tới bệnh viện, hai người bọn họ cũng chưa có ăn cơm. Lăng Cận Dương gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc đưa cơm tối đến bệnh viện cho bọn họ.

Lăng Cận Dương đứng dậy đi tới phòng tắm nhìn một chút, thấy bên trong cũng không tệ lắm, “Em đi tắm đi, sau đó ăn cơm.”

“Anh tắm trước đi.” Đồng Niệm vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của con như cũ không chịu buông ra, bây giờ cô chỉ muốn nhìn con gái, một khắc cũng không muốn rời đi.

Lăng Cận Dương thở dài một cái, xoay người đi tới phòng tắm, mở khóa vòi nước rửa mặt.

Rất nhanh sau đó, quản gia Tiêu liền đưa cơm tối tới. Ông đẩy cửa đi vào, bước chân rất nhẹ: “Phu nhân.”

Đồng Niệm quay đầu nhìn ông một cái, ý bảo ông đặt đồ lên bàn.

“Yếm không sao chứ?” Tiêu quản gia đi tới bên giường, thấy Yếm đã ngủ, lo lắng hỏi.

Lấy tay sửa lại chăn cho con gái, Đồng Niệm lắc đầu một cái, trầm giọng nói: “Không có gì.”

Thấy cô nói không có việc gì, quản gia Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhõm không ít.

“Ba tôi thế nào rồi?” Nhớ tới Lăng Trọng ở nhà, Đồng Niệm cũng rất lo lắng.

Quản gia Tiêu không dám giấu giếm, nói sự thật với cô: “Lão gia ngược lại không có triệu chứng gì, chỉ là cơm tối ăn rất ít, không muốn ăn.”

Đồng Niệm nhíu nhíu mày, nhớ tới lời bác sĩ nói lúc nãy, dặn dò: “Khử trùng tất cả đồ dùng trong nhà, dra giường cũng phải giặt giũ sạch sẽ thay mới tất cả.”

Quản gia Tiêu nghe lời của cô, ghi nhớ trong lòng, không dám qua loa.

Lăng Cận Dương đẩy cửa đi ra, đúng lúc nghe cô dặn dò quản gia, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Thiếu gia.” Nhìn thấy anh đi ra, quản gia Tiêu cung kính chào hỏi.

Lăng Cận Dương gật đầu một cái, đi đến bên sofa ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra.

Quản gia nhìn thấy bọn họ ăn cơm, vội vàng xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.

“Đến đây.” Lăng Cận Dương dọn đồ ăn xong, nhìn về phía Đồng Niệm ngoắc ngoắc tay.

Đồng Niệm quay đầu nhìn con gái, thấy con gái đang ngủ say, lúc này mới đứng lên, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.

“Em không đói.” Nhìn thức ăn, Đồng Niệm cũng không muốn ăn cái gì, đầu óc vô cùng căng thẳng, không thoải mái được. Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng của con gái nôn mửa khi nãi, cô liền cảm thấy sợ hãi.

Lăng Cận Dương lấy tay ôm cô, đặt ở trên chân mình, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô, giọng nói êm dịu: “Sao vậy? Em muốn để cơ thể đói bụng rồi sinh bệnh để cho anh chăm sóc hai mẹ con em sao?”

Nhíu mày nhìn chằm chằm con gái nhỏ trên giường, lại nhìn người trong ngực mình, Lăng Cận Dương không tiếng động thở dài, nụ cười trên khóe môi không giảm, “Được rồi, em ăn cơm nhanh đi, khi con tỉnh còn phải cho con bú nữa.”

Trong lúc nói chuyện, anh vô tình lướt nhìn ngực của cô, ánh mắt dần tối xuống.

Lăng Cận Dương tiến lại gần, miệng tiến sát lại gần môi cô, thở ra hơi thở nóng bỏng: “Niệm Niệm, bằng không em đút cho anh đi, anh cũng đói bụng lắm.”

“Cho cái đầu anh ấy.” Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, ngửa đầu nhìn ánh mắt dại đi của anh, trong lòng lửa giận cuồn cuộn: “Lăng Cận Dương, bây giờ mà trong đầu anh còn nghĩ đến chuyện này được hả? Con đang bệnh anh còn có tâm tình sao?”

Lăng Cận Dương nghe cô nói như vậy, cả người đang nóng như lửa đột nhiên lạnh xuống. Anh nhìn con gái ngủ say, khuôn mặt có chút xấu hổ, anh cúi đầu, im lặng không có cãi lại.

Nhìn thấy bộ dáng của anh, vẻ mặt căng thẳng của Đồng Niệm cũng giãn ra. Cô khẽ mỉm cười, ngửa đầu hôn lên mặt anh một cái, dịu dàng nói: “Không phải anh đói bụng sao? Em đút cơm cho anh ăn.”

Đồng Niệm cầm hộp đồ ăn trên bàn lên, dùng cái muỗng rất kiên nhẫn đút cơm cho anh ăn.

Nhìn ánh mắt của cô tràn đầy tình thương của một người mẹ, trong lòng Lăng Cận Dương cũng không cao hứng lắm, mặc dù anh há miệng ăn, trong lòng cũng âm thầm khiển trách. Con nhóc chết tiệt này, có con nhỏ liền bỏ quên chồng!

Anh là người đàn ông bình thường mà? Cô dám dùng bộ dạng kia của con gái để đối phó với anh? Được rồi, thù này anh nhất định sẽ nhớ, đợi đến thời cơ thích hợp, tuyệt đối sẽ đòi lại cả chì lẫn chài.

Ở lại bệnh viện một đêm, ngày hôm sau kiểm tra, tất cả mọi thứ của Yếm đều bình thường, có thể xuất viện về nhà.

Lăng Cận Dương lái xe đưa vợ con về nhà, dđl/q"d sau đó tắm rửa thay quần áo khác đến công ty làm.

“Anh có muốn ngủ một chút không?” Nhìn thấy anh muốn đi làm, Đồng Niệm lo lắng, tối hôm qua anh không hề ngủ được.

Lăng Cận Dương lấy tay thắt caravat, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, cười nói: “Anh còn có một cuộc họp quan trọng.”

Giơ tay lên sửa quần áo lại cho anh, Đồng Niệm mím môi, dịu dàng nói: “Anh đừng để cơ thể quá mệt mỏi, chiều tranh thủ về sớm một chút.”

“Anh biết rồi.” Lăng Cận Dương sửa quần áo lại cho ngay ngắn, đi tới bên giường nhìn con gái một chút, thấy con gái ngủ say, khóe miệng lại lộ ra nụ cười xấu xa như thường ngày.

Sợ con tỉnh giấc, Lăng Cận Dương chỉ giơ tay lên sờ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, xoay người kéo người bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò: “Con ngủ rồi, em cũng tranh thủ ngủ một lát đi, tối hôm qua em cũng không có ngủ được.”

Đồng Niệm gật đầu một cái, sau đó xách cặp cho anh, đưa anh xuống lầu, nhìn thấy anh lái xe đi khỏi mới xoay người đi vào nhà.

Thấy ba cô đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt Đồng Niệm trầm xuống, ba cô ăn uống không ngon, buổi sáng chỉ ăn có một chén cháo nhỏ, tinh thần cũng không được tốt, bộ dáng phờ phạc rã rượi.

Mặc dù không có sinh bệnh, nhưng trạng thái sinh lý không được bình thường.

Hộ lý bưng bột lòng trắng trứng lại, đút cho ba cô ăn như mọi khi.

Đồng Niệm ngồi ở phía đối diện nhìn, thấy ba mình đang há miệng nuốt vào, ánh mắt dao động.

Ngày hôm qua bác sĩ nói, dạ dày của Yếm không tiêu hóa thức ăn được. Nhưng con gái cô mỗi ngày trừ bú sữa mẹ chính là uống nước, sau đó mấy ngày nay có ăn một ít trái cây xay, cũng không có ăn uống đặc biệt gì khác.

Nhìn triệu chứng của ba cô, hình như Yếm cũng có chút giống, chỉ là cô không có nghĩ nhiều, giờ này nghĩ lại mới phát hiện có cái gì đó không đúng.

Tại sao cả nhà đều ăn thức ăn giống nhau, chỉ có ba cô và Yếm xuất hiện khác thường?

Chăm chú nhìn chén bột lòng trắng trứng, ánh mắt Đồng Niệm trầm xuống, lập tức giơ tay lên đè mu bàn tay hộ lý lại, lạnh lùng nói: “Đừng đút uống nữa.”

Hộ lý sững sờ, cũng không có nhiều lời, lặp tức ngừng tay lại.

Đồng Niệm bưng chén bột lồng trắng trứng lại, đặt dưới mũi ngửi một cái, không thấy có bất kỳ mùi vị nào khác thường. Cô bảo hộ lý đưa ba cô trở về phòng ngủ, dặn hộ lý không cho ba cô uống cái này nữa.

Lên lầu
thay quần áo, Đồng Niệm bảo người giúp việc trong chừng con gái dùm, cô lấy hộp bột lòng trắng trứng rót bột vào trong chai, ngồi lên xe tài xế đi đến bệnh viện.

Đưa bột lòng trắng trứng đến phòng xét nghiệm kiểm tra, Đồng Niệm về nhà đợi tin tức mà tâm  tình vô cùng thấp thỏm. Nhớ tới bột này là do Lăng Cận Dương mang về, tiễn đồng đen nhánh của cô thoáng qua một tia nghi ngờ.

Chẳng lẽ hộp bột lòng trắng trứng này không phải do anh mua? Hoặc là đã qua tay người nào?

......

Buổi tối, Lăng Thừa Nghiệp về đến nhà, cha mẹ anh đều đã ra ngoài, trong phòng khách một bóng người cũng không có.

Anh cất bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy An Nhã đang đứng ở cửa sổ nói chuyện điện thoại, chỉ là cô cố ý hạ giọng nói rất nhỏ.

Nghe sau lưng có tiếng đẩy cửa, An Hân vội vàng xoay người, sau khi nhìn thấy anh, vội vàng ngắt điện thoại: “Anh về rồi à?”

Lăng Thừa Nghiệp nhìn cô một cái, miệng cười như không cười, “Gọi điện thoại cho ai mà thần thần bí bí như vậy?”

Nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt An Hân thoáng qua một chút hốt hoảng, rất nhanh trấn định lại: “Một người bạn đã lâu rồi không gặp, trò chuyện nhiều thôi.”

“Thật sao?” Lăng Thừa Nghiệp đi tới bên giường ngồi xuống, thấy Tiểu Bảo đã ngủ, trên đầu còn dán miếng dán hạ sốt, “Bạn bè sao lại lén lút như vậy?”

“Đâu có?” An Hân kiềm lại đáy lòng hốt hoảng, ngồi xuống bên cạnh anh mỉm cười: “Em sợ đánh thức con.”

Cúi đầu sờ sờ khuôn mặt của con, thấy con vẫn còn nóng, ánh mắt anh tối xuống: “Con vẫn còn sốt sao?”

An Hân gật đầu một cái, trên mặt tràn đầy lo lắng: “Bác sĩ nói là bị nhiễm virus cảm, dễ dàng tái phát.” Cô giơ tay lên sửa chăn lại cho Tiểu Bảo, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Lăng Thừa Nghiệp nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tối đi, tiện tay ôm cô vào trong ngực: “Bà xã, tối nay để anh về phòng ngủ chung đi.”

Đối mặt với sự thân thiết của Lăng Thừa Nghiệp, dđl/q"d An Hân không tự chủ lui ra, cô nhỏ giọng cười, đưa tay vòng chắc cổ của anh, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa: “Không được, Tiểu Bảo vẫn còn đang sốt.”

Nghe vậy, Lăng Thừa Nghiệp chán nản thở dài, sắc mặt không được vui. Từ lúc kết hôn cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ để anh ngủ ở thư phòng, dù anh có lúc ở bên ngoài càn quấy về đến nhà cũng không bị đối xử như thế này.

Nhìn đến vẻ mặt tức giận của anh, An Hân mỉm cười tiến đến ngã vào trong ngực anh: “Thừa Nghiệp, Tiểu Bảo càng lúc càng lớn, anh có tính toán gì cho tương lai của con không?”

“Tương lai con?” Lăng Thừa Nghiệp nhíu mày nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u ám xuống: “Em có ý gì?”

An Hân ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, trầm giọng nói: “Hiện tại Lăng thị đều nằm ở trong tay Lăng Cận Dương và Đồng Niệm, đợi đến sau này bọn họ sinh con trai, vậy chẳng phải Tiểu Bảo chúng ta càng không có hy vọng sao?”

Ngừng lại, cô giơ tay ôm chặt bả vai anh, cố ý hạ giọng: “Chúng ta bị họ khi dễ, ngược lại cũng không có cái gì. Nhưng anh có thể trơ mắt nhìn Tiểu Bảo của chúng ta, vĩnh viễn đều bị con trai của Lăng Cận Dương giẫm dưới chân sao?”

“Dĩ nhiên là không.” Lăng Thừa Nghiệp giận xanh mặt, bởi vì câu này của cô mà gân xanh trên trán nổi lên. Nhớ tới cái vị trí trưởng tôn này mấy năm qua, lửa giận trong lòng anh càng thêm mãnh liệt.

Nhìn sắc mặt lo lắng của anh, An Hân cười một tiếng, cô nhếch miệng, bày ra một bộ dáng đáng thương: “Kể từ khi chú qua đời, nhà họ An đã không còn lớn mạnh như trước, bà nội mặc dù thương em, nhưng chỉ có thể giúp đỡ chúng ta 1 phần nào đó thôi. Có rất nhiều chuyện, cần phải dựa vào bản thân của chúng ta. Tiểu Bảo chỉ có thể trông cậy vào cái người gọi là cha như anh đây.”

“Tiểu Nhã.” Lăng Thừa Nghiệp cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đứng dậy: “Em yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào cướp mất những thứ thuộc về con chúng ta. Tuyệt đối không để cho ai khinh bỉ con.”

“Ừm.” An Hân nhếch môi cười khẽ, hôn lên mặt anh một cái, “Thừa Nghiệp, tương lai của con trai phải dựa vào anh.”

Khóe mắt Lăng Thừa Nghiệp thoáng qua vẻ hung ác, nhớ tới Lăng Cận Dương trong lòng anh liền thấy tức. Nếu con trai của anh lại bị bọn họ lấn áp, anh tuyệt đối không thể chịu được. 

Nói cho cùng, Lăng Thừa Nghiệp anh mới là cháu đích tôn, Lăng Cận Dương chỉ là đứa con hoang do nhà họ Lăng ôm về. Tại sao cho nó trong coi Lăng Thị, cục tức này anh không thể nuốt trôi.

......

Buổi tối có xã giao, Lăng Cận Dương vì nhớ thương con gái nên trở về nhà trước 9 giờ tối.

Anh tắt máy xe, vừa xuống xe liền nhìn thấy Đồng Niệm đang đứng ở hành lang. 

Anh mỉm cười bước tới, cởi áo khoác bên ngoài xuống, khoát lên vai cô: “Em coi chừng bị lạnh.” Tuy nói thời tiết đã ấm lên, nhưng buổi tối vẫn còn lạnh.

Đồng Niệm mím môi cười khẽ, nắm áo khoát được anh phủ trên người, trái tim ấm áp.

Nắm tay cô dẫn đến bên cạnh xe, Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm vào cửa sau, nhìn cô mỉm cười: “Em mở cửa ra nhìn một chút xem.”

Thấy mặt anh đầy vẻ hứng thú, Đồng Niệm đoán được nhất định là có gì đó vui mừng, liền mở cửa xe ra.

Cửa xe vừa mở ra, liền có một bóng dáng từ bên trong xe nhảy ra, trực tiếp nhào đến chân của cô.

"Uông Uông ——"

"Rella!"

Nhìn thấy Rella chạy như bay tới, Đồng Niệm hét lên một tiếng, khom lưng ôm nó lên. Kể từ lúc cô mang thai, Rella đáng thương liền bị đưa đi, lâu rồi cũng không có gặp qua nó.

Rella nhìn thấy chủ nhân cũng đặc biệt vui mừng, lè lưỡi liếm cô. Đồng Niệm ôm Rella, hốc mắt đỏ lên: “Rella, mày có nhớ tao không?”

"Uông uông uông ——"

Rella rất có mặt mũi kêu lên ba tiếng, cho đáp án khẳng định.

Nhìn Rella béo ú hơn, cuối cùng Đồng Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm. Lâu như vậy không gặp, trong lòng đặc biệt nhớ thương.

Thả Rella xuống, Đồng Niệm thỏa mãn nhìn nó vui mừng chạy tới chạy lui xung quanh.

“Cám ơn anh.” Quay đầu hôn lên mặt Lăng Cận Dương một cái, dđl/q"d giọng nói chân thành tha thiết.

Giữa vợ chồng còn phải nói câu này, Lăng Cận Dương không thích lắm. Anh ôm chặt cô vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú áp xuống, môi mỏng cắn lên tai cô, mập mờ nói nhỏ: “Nếu thật sự muốn cám ơn anh, vậy hãy để cho anh thoái mái một chút, dùng miệng nói cám ơn này nọ anh không thích.”

Anh nói trắng ra như vậy, làm cho khuôn mặt cô đỏ lên, cúi đầu chôn ở trong ngực anh.

“Con đâu?” Lăng Cận Dương nhìn vành tai đỏ hồng của cô, nội tâm lại bắt đầu rục rịch.

Mặc dù Đồng Niệm cúi đầu nhưng cô cũng có thể cảm nhận ánh mắt đốt người của anh, trong lòng có chút dao động: “Con vừa bú xong, đang chơi ở bên trong.”

Hai người ôm nhau đi vào bên trong, ánh mắt Đồng Niệm dao động, giả bộ vô tâm hỏi anh: “Ông xã, bột lòng trứng trắng lần trước anh mang về nhà, anh mua ở đâu vậy?”

“Có chuyện gì sao?” Lăng Cận Dương dừng bước chân lại, ánh mắt thâm thúy lướt qua vẻ khác thường.

Đồng Niệm nhìn thấy ánh mắt lóe lên tia khác thường của anh, giấu diếm nói: “Không có gì, uống gần hết rồi, em muốn mua thêm.”

“Em khỏi cần mua.” Lăng Cận Dương mím môi cười, ôm chặt bả vai của cô đi vào bên trong: “Là ba mua, để anh hỏi lại ba.”

Đồng Niệm trong lòng lộp bộp một cái, vẻ mặt yên tĩnh lại, cô trấn định vẻ mặt, nội tâm đấu tranh dữ dội. Ngày mai sẽ có kết quả xét nghiệm, hy vọng suy đoán của cô không thành sự thật.

Sáng sớm,  tài xế lái xe đến trung tâm mua sắm, An Hân đi đến quầy bán đồ chơi. Tiểu Bảo gần đây bệnh mới hết, tâm tình không được tốt lắm, cô muốn mua một ít đồ chơi cho Tiểu Bảo, để cho cậu vui.

Chọn xong đồ chơi, An Hân đi xuống lầu, đi qua mấy quầy bán hàng, bước chân bước chậm lại.

Cô nhíu mày nhìn sang, nhưng không nghĩ tới nhìn thấy một người.

"Thẩm tiểu thư."

Trầm Bái Ny chọn xong nước hoa muốn rời đi, nhìn thấy sau lưng là một người xa lạ, đôi mày thanh tú chau lại: “Cô là ai? Tôi không biết cô.”

“Mà tôi biết cô.”

Nghe được cô nói, Trầm Bái Ny cẩn thận nhớ lại, mơ hồ cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó, cũng không nhớ ra được.

An Hân khẽ nhếch miệng cười, đi tới gần Trầm Bái Ny, thấp giọng nói: “Tôi tên là An Nhã, chị dâu của Đồng Niệm.”

Nghe vậy, ánh mắt Trầm Bái Ny tối lại, vẻ mặt sa sầm xuống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện