*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Nguyen Hien.
Trên quốc lộ ven biển, dọc theo bờ biển đã được xây đắp, nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy nước biển xanh thăm thẳm.
[size=85][/size]
An Hân lái xe đậu dừng lại bên đường, phía bên cạnh có 1 chiếc xe màu đen đã chờ sẵn, trong xe đi xuống hai người đàn ông bắt lấy Đồng Niệm, dẫn cô vào chiếc xe màu đen kia.
“Sao lại chọn ở chỗ này?” Chử Tuấn nhìn mặt nước biển ở nơi xa, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh dị.
An Hân nhìn hắn không để lại dấu vết, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Chẳng phải lúc trước tôi bị anh đẩy xuống ở nơi đây sao?”
Trong lúc nói chuyện, cô giơ tay lên sờ sờ má, giọng nói dần dần dâng lên lạnh lẽo: “Thật là quá ác độc mà.”
Ngón tay Chử Tuấn kẹp điếu thuốc lá chợt căng thẳng, hắn cười qua loa cho lấy lệ: “Hôm nay không phải là cơ hội cho cô báo thù sao?”
“Đúng!” An Hân nhếch môi cười khẽ, ánh mắt vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Hôm nay chính là cơ hội để báo thù.”
Lấy tay dập tắt tàn thuốc, vẻ mặt Chử Tuấn có chút lo lắng, anh cúi đầu, trong lúc lơ đãng chạm vào cổ tay An Hân, thấy cô đeo đồng hồ hình như kiểu dáng có chút kỳ quái.
“Đi thôi.” Chử Tuấn nhìn hai người đàn ông sau lưng, thấy bọn họ đã chuẩn bị xong. Hai người đó chính là bọn bắt cóc Yếm lần trước, đến nay vẫn chưa bị cảnh sát bắt được, thì ra là được hắn giấu.
An Hân không nói gì thêm, đi theo Chử Tuấn ngồi vào bên trong xe.
Xe chạy chưa được bao xa, di động An Hân vang lên, cô nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, trao đổi ánh mắt với Chử Tuấn, sau đó nhận điện thoại: “Lăng Cận Dương?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói cực lạnh, chỉ qua điện thoại nhưng có thể cảm nhận được khí lạnh: “An Hân, không cho phép cô động tới cô ấy, đây là ân oán giữa hai ta?”
“Cô ấy?”
An Hân hung dữ cười lớn, tiếng cười này đủ để đánh cô trở lại nguyên hình, dđl/q"d cô không cần tiếp tục giả bộ nữa.
Lăng Cận Dương, anh nói cô nào?An Hân nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói đùa cợt.
Hai tay Lăng Cận Dương nắm chặt tay lái, môi mím chặt, thở dồn dập.
Cảm nhận được anh kìm chế cơn tức giận, ánh mắt tươi cười xinh đẹp, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, trầm giọng nói: “A đúng rồi? tôi quên cô ấy chính là bảo
bối của anh đúng không? Vì cô ta mà anh có thể làm bất cứ chuyện gì? Thậm chí dồn tôi vào chỗ chết.”
Năm ngón tay An Hân nắm chặt di động, nhỏ giọng quát: “Lăng Cận Dương, anh đã đối xử với ba tôi thế nào? Cho đến chết ông cũng không có phản bội nhà họ Lăng, nhưng anh đã làm cái quái gì hả?”
Bên đầu kia điện thoại, đôi mắt thâm thúy của anh u ám, anh không có trả lời, chỉ nắm chặt tay cầm lái.
Hồi lâu anh cụp mắt, lạnh lùng nói: “An Hân, cô muốn như thế nào?”
“Hừ!” An Hân cười lạnh, giọng nói đầy căm hận: “Anh lái xe đến quốc lộ ven biển, có một chiếc xe màu đen, hãy lái chiếc xe đó chờ tôi gọi. Không được báo cảnh sát, nếu không anh sẽ nhặt xác Đồng Niệm.”
Nghe cô cúp điện thoại, ánh mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, vội vàng gia tăng mã lực, lái cực nhanh đi hướng tới quốc lộ ven biển.
Chiếc McLaren màu bạc chạy lên quốc lộ ven biển, Lăng Cận Dương rất nhanh tìm thấy chiếc xe màu đen kia, sau khi anh chạy chậm lại, lấy di động gọi cho Quyền Yến Thác, rồi sau đó mới tăng tốc lái xe qua.
Sau khi tắt máy xe, Lăng Cận Dương đi tới trước chiếc xe màu đen, nhìn vào bên trong xe một người cũng không có.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lăng Cận Dương vội vàng bắt máy, lại nghe người bên trong phân phó nói: “Lên xe, mau lái xe một vòng quanh quốc lộ.”
Nhìn quanh không thấy có 1 chút đầu mối nào, Lăng Cận Dương không thể không nghe theo.
Anh mở cửa ra, ngồi vào vị trí tài xế, sau khi nổ máy lái xe vòng quanh quốc lộ ven biển.
Bên bờ biển, một chiếc xe màu đen dừng lại, từ trong xe đi xuống bốn người. Chử Tuấn nhíu mày hỏi hai người bên cạnh, “Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Đã chuẩn bị tốt.” Người áo đen cầm đầu gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía mặt biển: “Khoảng 10 phút nữa cano sẽ đến.”
Chuyện đã