Edit: Cat
Lái xe trở lại vịnh Thuyên, Vi Kỳ Hạo vẫn chưa tắt xe hẳn, anh khoát hai tay lên vô lăng, khuôn mặt tuấn dật tựa hồ còn mang theo một chút tàn bạo.
Đồng Niệm nhìn thấy trên mu bàn tay anh vết thương đang chảy máu, đôi mi thanh tú nhíu lại, cuối cùng mở miệng nói: “Đi lên nhà ngồi đi, miệng vết thương của anh cần phải bôi thuốc.”
Vi Kỳ Hạo giật mình, nhếch khóe miệng lướt qua cười, anh tắt xe, mở cửa xe cùng cô lên nhà.
Mở cửa nhà ra, Rella đã đứng trước nghênh đón, nó đảo quanh chân chủ nhân, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông xa lạ theo sau, lập tức cảnh giác kêu to lên: “Oa oa oa ——”
Rella tuy không lớn nhưng bộ dáng nó rất hung hãn, thật không giống với thân hình nó chút nào.
Vi Kỳ Hạo từ trước đến giờ không thích chó, vừa thấy nó thiếu chút nữa nhấc chân đá, bất quá nhớ tới Đồng Niệm, vẫn là nhịn sự xúc động kia xuống.
Đồng Niệm cười cúi người, vỗ vỗ đầu Rella, ôn nhu nói: “Rella không cần kêu, anh ấy là bạn của ta.”
Rella đi tới ngửi ngửi chân anh, dần dần dừng tiếng kêu, ngoan ngoãn đi theo bên người chủ nhân.
“Anh ngồi đi.” Đồng Niệm chỉ chỉ sofa, quay đầu nói với người bên cạnh, cô buông túi xách ra đi tới phòng bếp rót nước.
Căn phòng diện tích không phải lớn, trang hoàng cũng rất đẹp. Ngồi ở sofa, Vi Kỳ Hạo nhìn chung quanh bốn phía, phát giác xung quanh thực sự sạch sẽ, hương hoa lài thoang thoảng trong không khí, cùng mùi hương trên người cô giống nhau như đúc.
Cầm ly nước với hòm thuốc, Đồng Niệm bước nhanh tới, ngồi ở đối diện anh. Cô dùng bông băng, rửa miệng vết thương: “Anh ra tay cũng quá tàn ác, nếu đem người ta đánh chết làm sao bây giờ?”
“Ah đau!” Vi Kỳ Hạo nhíu mi hít vào một hơi, nhíu mày nhìn thẳng cô, giọng điệu âm trầm: “Yên tâm, anh không đánh vào chỗ trọng yếu.”
Đồng Niệm liếc anh một cái, nghĩ thầm rằng may mắn thiếu gia này không đánh chỗ trọng điểm, bằng không người ta chết vài lần rồi.
Cô hơi cúi đầu, ánh mắt bị che khuất, Vi Kỳ Hạo không thấy rõ đáy mắt của cô nhưng cảm giác tình cảm bắt đầu nổi lên: “Anh dốc sức như vậy, em tính toán hồi đáp anh thế nào?”
Đồng Niệm ngẩng dầu, nhìn anh đang cười, không tự giác cũng cười đứng lên: “Báo đáp cái gì?”
Khóe mắt Vi Kỳ Hạo hiện lên một tia tinh quang, đem mặt tới gần cô, giọng điệu tà ác: “Làm người phụ nữ của anh đi?”
Hơi thở nóng ấm phun trên gương mặt cô, Đồng Niệm luống cuống rồi sau đó đanh mặt lại, ngón tay hung hăng dùng sức trên vết thương của anh.
“A ——”
Người đàn ông hét một tiếng thảm thiết, tội nghiệp nhìn cô, người phụ nữnày xuống tay thật ác!
Không bao lâu sau, Đồng Niệm căm giận đứng dậy đuổi người, cô kéo ra ngoài cửa lớn, dùng sức đẩy anh ra bên ngoài, một chút cũng không khách khí.
Một tay Vi Kỳ Hạo giữ chặt khung cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm co, dây dưa nói: “Đồng Niệm, anh là thật lòng! Em theo bổn thiếu gia, tuyệt đối ưu đãi nhiều hơn!”
“Còn dám nói bậy, tôi sẽ đánh anh!”
Mắt thấy cô đang nắm tay chính mình, Vi Kỳ Hạo phẫn nộ im lặng, anh xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước, thừa dịp cô không chuẩn bị, đột nhiên cúi người xuống, hôn lên mặt cô.
Trộm hương xong, người đàn ông thỏa mãn cười cười, bỏ lại một câu chúc ngủ ngon, vô tư bước đi.
Nhìn bóng dáng đắc ý của anh biến mất, Đồng Niệm khẽ vuốt hai bên má, mặt mày ôn nhu. Ở sâu trong nội tâ, bài xích đối với anh ngày càng ít, cô cũng không biết loại biến hóa này tốt cùng là tốt hay không tốt?
......
Ban đêm Lan Uyển thật sự yên tĩnh, cây tường vi theo gió đẩy đưa, những đóa hoa rũ xuống, rụng rơi trên mặt đất.
Một chiếc McLaren màu bạclái tới, thân xe uyển chuyển dừng trước cánh cổng lớn, ấn chuông một chút, cửa lớn được mở ra, thân xe tiến vào sau đó cánh cổng khép lại.
Người đàn ông dừng xe, mở cửa đi xuống. Anh cúi dầu, mày kiếm nhăn chặt, ánh
mắt toát ra vẻ mệt mỏi.
Phòng khách còn một chút đèn tỏa ánh sáng mờ nhạt nhu hòa. Giữa ghế sofa rộng lớn, thím Dung nhìn ra cửa lớn, nửa người trên hơi lay động, đang ngủ gà ngủ gật.
Liếc mắt một cái thấy bà, Lăng Cận Dương đi tới, anh vừa ngồi xuống, thím Dung đã quay đầu nói: “Thiếu gia, cậu đã trở lại?”
Đưa tay vòng qua bả vai bà, Lăng Cận Dương cúi đầu cười, vẻ mặt ôn hòa: “Về sau không cần chờ cửa con.”
Thím Dung mím môi cười khẽ, vỗ tay anh nói: “Thói quen rồi, cậu không về, tôi ngủ cũng không được.” Quay dầu nhìn mặt anh, bà lại nói tiếp: “Tôi đi nấu đồ ăn khuya cho cậu.”
Lăng Cận Dương giữ chặt cánh tay bà, vội ngăn cản: “Không cần, con không đói bụng.” Khi nói chuyện, anh đẩy bà về phòng ngủ.
Đưa bà về phòng ngủ xong, Lăng Cận Dương cười đi tới, sắc mặt ôn nhu. Thím Dung có đứa con hiếu thuận lại có tiền đồ, bà vốn nên dưỡng già rồi nhưng vẫn còn ở lại đây là vì anh! Từ khi mẹ qua đời, anh vẫn xem bà như mẹ mình mà hiếu thuận, ba mươi năm làm bạn, ở đáy lòng anh sớm tích lũy một loại tình thân.
Xoay người đi lên lầu, Lăng Cận Dương bước lên cầu thang, bước chân anh dừng lại, cắn môi nhìn xuống dưới, anh lại theo hướng lầu đi tới tầng hầm.
Tầng hầm của biệt thự được trang trí thành phòng nhạc, đó là khi anh đang học đại học cho người tu sửa lại. Khi đó, trường học anh có tổ chức một buổi âm nhạc, mọi người tập nhạc, cùng một chỗ học âm nhạc.
Đẩy cửa phòng ra, mặt đất thực sạch sẽ, người hầu đều đúng giờ đến quét dọn. Các loại nhạc cụ bày đầy trên mặt đất, được che vải trắng, đã có thời gian lâu chưa ai động qua.
Lăng Cận Dương cất bước đi tới, đứng ở trước chỗ nhạc cụ, rồi sau đó anh chậm rãi dọn miếng vải trắng lên.
Dàn trống màu vàng, lóe sáng như mới. anh xoay người ngồi lên ghế, ngón tay thon dài cầm đầu gõ, ngón cái không ngừng vuốt phẳng. Tay trái nâng lên, cổ tay nhịp nhàng, gõ vài cái một trận bang bang vang lên.
Lăng Cận Dương ngừng động tác, nhìn chằm chằm dàn trống ngẩn người, xung quanh thực im lặng, chỉ có tiếng gió. Anh mím môi, cằm dưới càng lãnh ngạnh, lộ ra độ cong sắc bén.
Còn nhớ rõ năm mười hai tuổi ấy của cô, trộm đứng phía sau cửa nhìn anh, mỗi một lần đều sợ hãi hỏi: “Anh ơi, anh chơi nhạc thật hay, Niệm Niệm cũng muốn học?”
Khoảng không lạc giữa lòng bàn tay, đột nhiên một đôi tay nhỏ bé xuất hiện, mềm mại và ấm áp. Lăng Cận Dương cười nắm bàn tay lại, độ ấm trong nháy mắt đã tiêu tan, anh nắm chặt tay, rỗng tuếch, rốt cuộc cảm xúc này là hư không.
Một lát sau, Lăng Cận Dương bình tĩnh bỏ bộ gõ xuống, đứng dậy nhanh rời đi.
Một đêm ngủ sâu, ngủ ngon, thẳng đến khi người hầu chạy lên, Vi Kỳ Hạo mới không kiên nhẫn mở to mắt. Nghe được cha về rồi, trong lòng anh mơ hồ đã đoán được điều gì.
Ở sofa phòng khách, mẹ Vi nhìn đứa con đang xuống lầu chậm rì rì, lập tức nhăn mặt, ho hai tiếng, nháy mắt cho anh trước.