Editor: Nguyen Hien
Từ Lỵ dịu dàng cười lên, lấy tay vỗ vào con trai mình, trách móc: “Hạo
Hạo, con gắp thức ăn cho Niệm Niệm đi, hỏi cô ấy thích ăn gì?”
Nghe nói vậy, Vi Kỳ Hạo lập tức gật đầu, gắp một miếng thịt gà chiên giòn để vào chén cô, “Mau ăn đi, đừng làm cho mẹ lo lắng.”
Đồng Niệm miễn cưỡng cầm đũa lên, động tác hết sức cứng ngắc, nhai thức ăn
trong miệng mà không có chút mùi vị gì, nhớ lại những lời Từ Lỵ nói
trước kia, đôi mắt một lần nữa rũ xuống, nụ cười cũng biến mất.
Nhìn sắc mặt cô thay đổi, mày kiếm xinh đẹp của Vi Kỳ Hạo nhíu lại, anh mím môi lại cũng không nói lời nào.
Lăng Cận Dương ngồi đối diện, sau lưng tựa vào ghế, anh gác chéo chân, cằm
hơi ngẩng lên, hờ hững nhìn cô, môi mỏng mím chặt nhẹ nhàng cong lên.
Ánh mắt của cô không thể trốn khỏi ánh mắt của anh, cho dù một chút nhíu mày, anh cũng có thể biết vì sao cô không vui.
Ba tuần rượu đi qua, d’đ/l/q'd bầu không khí dần dần thoải mái hơn, Lăng
Trọng cùng Vi Minh Viễn trò chuyện với nhau rất vui vẻ, hai người nói
với nhau từ chuyện trên trời đến dưới đất, ông thuận miệng hỏi người bên cạnh, “Cận Dương, mảnh đất ở Thành Tây kia, hiện giờ có thể khai phá
sao?”
“Dạ.” Lăng Cận Dương ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt tuấn
duật chứa đựng nụ cười, “Đợi tuyết tan hết, tháng sau sẽ bắt đầu đấu
thầu.”
Trước kia nhà họ Du có rất nhiều đất, Du Thù Lan gả vào
nhà họ Lăng, của hồi môn của bà cũng không nhiều. Mảnh đất Thành Tây
này, năm đó là do mẹ bà để lại, vẫn giữ ở Lăng thị không có khai phá.
Mảnh đất Thành Tây này mặc dù diện tích không lớn lắm, nhưng vị trí cực tốt, bốn phương thông suốt. Địa sản Húc Nhật mấy năm qua, đất đai xung quanh đều chiếm hơn phân nữa, đã sớm chờ đợi mảnh đất này, nếu như đấu thầu
thành công, phát triển thành khu buôn bán, giá trị đúng là không thể
lường được.
Thấy đề tài nói tới đây, Từ Lỵ có toan tính, tức thời mở miệng, “Hiện tại Hạo Hạo đang phụ trách hạng mục này!”
Vi Minh Viễn nghe bà nói như vậy, lập tức nhíu mày, nghiêm mặt nhìn bà.
Những lời bà nói có ý đồ rõ ràng như vậy, ai nghe mà không hiểu chứ?
Khẽ nhấp một hớp rượu trắng, Lăng Trọng cười ôn hòa, mắt nhìn về phía Vi Kỳ Hạo tán thưởng nói: “Kỳ Hạo rất cố gắng, tôi tin tưởng trong tương lai
cậu ta có thể thành công.”
Giơ tay lên cầm ly thủy tinh, hai mắt
Lăng Cận Dương sáng ngời, anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông
đối diện, cười như không cười nói: “Cạnh tranh công bằng, Lăng thị vẫn
coi trọng nhất là thực lực.”
Vi Kỳ Hạo nghe được hàm ý trong lời
nói của anh, gương mặt tuấn tú trầm xuống, vẻ mặt giữ kín như bưng. Đối
thủ này thật sự quá mạnh mẽ, tựa hồ như mỗi một bước đều ngấm ngầm tính
toán anh, bản thân anh cũng không dám có một chút khinh thường nào, nếu
không hậu quả khó lường.
Lơ đãng nhếch mắt lên, Từ Lỵ vừa vặn
thấy vết thương trên cằm Lăng Cận Dương, bà quay đầu nhìn chằm chằm con
trai mình, nhìn sống mũi bầm đen của con, đáy lòng nhói lên một cái.
Chẳng lẽ là trùng hợp sao? Nhưng bà có cảm giác lạ lạ ở chỗ nào đó? Nghi ngờ trong lòng vừa mới xua tan giờ lại nổi lên.
Những lời này
đầy ẩn ý, Đồng Niệm trong đầu đầy suy nghĩ, sắc mặt cô xem ra không được tốt, năm ngón tay đặt trên đùi siết chặt lại.
Sau khi dùng cơm
tối xong, vợ chồng nhà họ Vi tiễn Lăng Trọng lên xe, nhìn thấy tài xế
lái xe chở ông rời đi khỏi, sau đó Lăng Cận Dương cũng lái xe chở An Hân rời đi.
Cho đến khi Vợ chồng nhà họ Vi rời đi, nụ cười trên
gương mặt Đồng Niệm mới chậm rãi thu lại, cô ngồi ở trên xe, tựa đầu vào cửa sổ, không nói lời nào.
Vi Kỳ Hạo hai tay nắm chặt tay lái,
liếc mắt nhìn cô, cũng không nói lời nào. Trong xe rất im lặng, chỉ có
bánh xe chạy nhanh trên mặt đất, phát ra tiếng sàn sạt.
Trở lại
ngôi nhà bên cạnh bờ sông Thuyên Loan, Vi Kỳ Hạo dẫn cô lên lầu, anh
ngồi trên ghế sô pha, Đồng Niệm bỏ chìa khóa cửa trên tay xuống hỏi anh: “Anh muốn uống nước không?”
Anh đứng dậy lấy tay kéo cô ôm vào
trong ngực, sau đó để cho cô ngồi trên đùi mình. Nâng mặt cô lên, dịu
dàng hỏi, “Giận anh sao?”
Đồng Niệm cũng không có gạt tay anh ra, đôi mắt đen nhánh nhìn vào ánh mắt của anh, trầm giọng nói: “Em không
thích bị lợi dụng.”
Cũng biết cô vì chuyện này mà tức giận, Vi Kỳ Hạo mím môi cười, đôi tay dùng sức ôm cô vào lòng, “Niệm Niệm, lợi dụng này là hợp lý! Anh nghĩ muốn để ba mẹ tiếp nhận em, để chúng ta có thể
sớm kết hôn hơn, đây không phải là con đường tắt sao?”
“Kết hôn?” trong mắt Đồng Niệm xẹt qua một tia kinh ngạc, đôi mày thanh tú không tự chủ nhíu lại.
Nhận thấy vẻ mặt biến hóa của cô, Vi Kỳ Hạo cũng không có vạch trần, thâm ý cười hỏi: “Em không muốn kết hôn cùng anh sao?”
Đồng Niệm cúi đầu, đưa tầm mắt dời đi, cũng không nhìn vào mắt anh, “Em chưa từng nghĩ đến.”
“Ha ha…” Cô nói là sự thật, Vi Kỳ Hạo cũng không muốn dọa cô sợ, cúi
đầu hôn bên má cô một cái, nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không ép em.”
Nắm chặt hai tay bên người, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nghiêm túc hỏi: “Kỳ Hạo, anh cảm thấy nếu có nhà họ Lăng chống đỡ thì cha mẹ anh sẽ tiếp nhận em sao?”
“Ừ, khẳng định là như
vậy.” Vi Kỳ Hạo cũng không có suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô, thẳng
thắn biểu lộ sự chắc chắn. Với bọn họ loại hôn nhân này, hơn phân nữa là lấy lợi ích làm chủ, có lợi ích ràng buột, chỉ biết làm ít hưởng nhiều.
Lời của anh, khiến trong đáy lòng cô nhói lên một cái, trong đôi mắt sáng
ngời lóe lên một tia chán nản. Lợi ích của gia tộc, tràn ngập tâm cơ lợi dụng, những thứ này cô muốn thoát khỏi, nhưng tại sao cô trốn cũng
không thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn đó?
Thấy người trong ngực
không nói gì, Vi Kỳ Hạo muốn liếc nhìn xem, nhưng vừa nhìn thấy chiếc
gáy trắng nõn của cô lộ ra đường cong tuyệt đẹp. Ánh mắt anh tối đi,
không kiềm chế được cúi người, đặt môi trên cổ nàng, nhẹ nhàng tỉ mỉ
hôn.
Đồng Niệm lấy lại tinh thần, muốn đẩy ra, nhưng anh đã nghiêng người tiến tới, thuận thế đè cô xuống ghế sofa.
“Niệm Niệm…” Nằm trên người cô, đôi mắt Vi Kỳ Hạo tràn ngập dục hỏa,
anh không nhịn được nắm chặt hai tay cô, hôn vào bên trong cổ cô, hơi
thở nóng rực.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên, trong mắt anh tràn ngập dục vọng, trong lòng cô tim đập loạn xạ, giơ tay lên đè vai anh, “Kỳ Hạo, em…”
Trên môi một mảnh ấm áp, miệng chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông che môi lại.
Toàn thân bị Vi Kỳ Hạo bao phủ, ngón tay thon dài từng tấc dời xuống, ngón
giữa trượt đến bên hông cô, theo vạt áo lông của cô khẽ vuốt.
Động tác người đàn ông càng lúc càng mạnh mẽ, trong lòng Đồng Niệm hốt hoảng, đôi tay dùng sức đẩy ra, kháng cự kịch liệt.
“Gâu gâu gâu ——”
Thời điểm mấu chốt, Relle chợt nhảy đến bên ghế sofa, hướng về phía người đàn ông sủa lên.
Vi Kỳ Hạo ngơ ngác, ngẩng đầu thấy nó vểnh cái đuôi lên, móng trước đứng
thẳng, nhìn mình nhe răng sủa, lập tức sa sầm mặt. Con chó này, đúng là
biết chọn thời điểm!
Thuận thế đẩy anh ra, Đồng Niệm âm thầm thở
phào nhẹ nhõm, cười nói: “Rella, có phải mày đang khi dễ tao không hả?”
Cô đưa tay vỗ vỗ đầu Rella, dùng động tác nói cho nó biết, nguy hiểm đã
qua.
Vi Kỳ Hạo nhăn mày lại, vốn dĩ dễ dàng bị anh bắt nạt, nhưng bị con chó này quấy rối, đúng là bao nhiêu công sức lại đổ sông đổ
biển! Anh hé mắt, nhìn chằm chằm con mắt đen của Rella, suy nghĩ rốt
cuộc là chó hiểu tính người hay là có người dạy nó?
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Đồng Niệm vội vàng thúc giục anh: “Khuya lắm rồi, anh nhanh về nhà đi!”
Bị đẩy đến cạnh cửa, d’đ/l/q'd Vi Kỳ Hạo cảm thấy không vui, anh kéo cô
vào trong ngực, nhất quyết không buông tha: “Đồng Niệm, em nói dối?”
Đồng Niệm thấp giọng cười, nghĩ thầm cũng không muốn miễn cưỡng anh, chỉ là
trong lòng cô có chút bài xích, cũng không dám nói ra, sợ anh nổi giận.
Dừng lại, cô nhón chân lên, hôn một cái lên mặt anh, dịu dàng dặn dò:
“Lái xe cẩn thận.”
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng bởi vì nụ
hôn của cô mà nguôi đi rất nhiều. Vi Kỳ Hạo nhếch môi cười, thỏa mãn
xoay người rời đi.
Đóng cửa lại, Đồng Niệm xoay người ngồi trên
ghế sofa, nụ cười trên mặt biến mất. Hai chân ôm lấy đầu gối, ánh mắt
bình tĩnh nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ, cảm xúc trong lòng lẫn lộn
khó tả.
Mặc dù mọi chuyện Vi Kỳ Hạo làm đều rất hợp tình hợp lý,
nhưng tận đáy lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Cô có mối quan hệ với nhà
họ Lăng, cô luôn luôn nghĩ muốn thoát khỏi mối quan hệ này, nhưng hôm
nay muốn cô dựa vào mối quan hệ này để giành được sự quan tâm của cha mẹ anh, cô cực kỳ kháng cự, cũng hết sức chán nản.
Chẳng lẽ xiềng xích này, thật sự muốn đi theo cô cả đời sao?
......
Buổi tối ở nhà họ Vi.
Lúc ăn cơm tối, Vi Minh Viễn uống hơi nhiều, ông ngồi trên ghế sofa giải
rượu, Từ Lỵ rót ly trà đậm, để vào trong tay ông, “Ông đã lớn tuổi, sau
này không nên uống nhiều như vậy, cẩn thận huyết áp đó!”
Mở nắp
ly ra, Vi Minh Viễn hớp một hớp trà, gật đầu một cái, coi như đã nghe
được lời của bà. Ông khép mắt lại, tính toán chuyện khác.
Từ Lỵ
liếc mắt nhìn ông, vẫn không yên tâm hỏi: “Minh Viễn, ông nghĩ Đồng Niệm và Lăng Cận Dương ruốt cuộc hai người này có mối quan hệ gì hay không?”
Vi Minh Viễn bỗng nhiên mở mắt, sắc mặt vô cùng khó coi, “Bà không nghe
thấy chủ tịch Lăng nói gì sao? Người ta chỉ có một đứa con trai, cho
phép cậu ta làm càn sao? Hơn nữa, không phải còn có nhà họ An sao?”
“Điều này cũng đúng” Từ Lỵ chau chau mày, xua đi nghi ngờ, “Nhưng bên ngoài những lời đó…”
“Được rồi!”
Đặt mạnh ly trà vào trong khay, sắc mặt Vi Minh Viễn thâm trầm, “Bà chỉ
biết nghe những lời đồn đãi kia, lớn tuổi rồi, sao lại còn nông cạn như
vậy?”
“Nông cạn?” khóe miệng Từ Lỵ nhếch một cái, đáy mắt lóe
lên vẻ tàn khốc, “Ông nói tôi nông cạn sao? Vậy ông nói một chút xem, ai mới không nông cạn? Người phụ nữ kia mới không nông cạn sao?”
”Từ Lỵ ——”
Sắc mặt Vi Minh Viễn đại biến, đột nhiên cảm thấy kích động, “Bà nói xong
chưa, những lời này bà đã nói suốt hai mươi mấy năm rồi!”
Nhìn
ông tức giận, Từ Lỵ cười lạnh một tiếng, trái tim cảm thấy chua xót, “
Ông cũng biết hơn hai mươi năm? Có thể nói hơn hai mươi năm qua, ông vẫn không hề quên, vậy mà còn hùng hổ với tôi sao?”
Vi Kỳ Hạo bước
nhanh tới phòng khách, mới vừa vào cửa chính đã nghe thấy tiếng cha mẹ
cãi nhau, từ nhỏ anh đã nhiều lần chứng kiến, nghe riết thành quen.
”Cha, mẹ!”
Bước tới, Vi Kỳ Hạo giả bộ không nghe thấy gì, cười hỏi: “Đã trễ thế này, cha mẹ còn chưa đi ngủ sao?”
Vi Minh Viễn kiềm chế lại lửa giận trong lòng, quay đầu đi lên lầu, bước vào thư phòng.
Nhìn thấy tâm trạng của mẹ không được tốt, Vi Kỳ Hạo xoay người ngồi xuống
bên cạnh bà, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ lại gây gổ với cha sao?”
Từ Lỵ nghiêm mặt lại, khóe mắt ẩm ướt, “Hạo Hạo, mẹ cảm thấy trong lòng rất uất ức.”
“Mẹ…” Đưa tay ôm lấy bả vai bà, Vi Kỳ Hạo dở khóc dở cười,
dịu dàng dụ
dỗ bà, “Có cái gì mà uất ức chứ? Lúc trẻ tướng mạo mẹ xinh đẹp, nam nữ
song toàn, so với mọi thứ mẹ cũng chiếm ưu thế hơn, mẹ càng thấy uất ức, người khác càng cảm thấy thỏa chí.”
“Xì.” Từ Lỵ cười rộ lên,
bởi vì lời nói của anh, cảm xúc tốt hơn rất nhiều. Bà nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt, chán nản nói: “ Cả cuộc đời tâm tư của ba con chưa bao
giờ đặt trên người của mẹ. ”
Vi kỳ Hạo hơi trầm mặt, mày kiếm
nhíu lại, cảm xúc có chút phập phồng. Trước đây cha mẹ từng ầm ĩ muốn ly hôn, nhưng sau đó lại có anh, nên hai người mới gác qua chuyện ly hôn.
Những năm qua, mẹ cũng thỉnh thoảng nhắc tới với cha, dù sao anh cũng
chưa bao giờ tin. Người đàn ông nghiêm nghị như cha, sao lại có hồng
nhan tri kỷ chứ?
Sóng gió lúc trước đã qua, tuy trong lòng Đồng
Niệm luôn có bài xích, nhưng đành bất lực, thực tế luôn tàn khốc. Cô sau khi tan việc về đến nhà, dùng xong cơm tối cũng không thấy Vi Kỳ Hạo
đến, thường mấy ngày trước, mỗi tối anh đều đến thăm cô một chút, sau đó mới yên tâm rời đi.
Đợi đến tám giờ không thấy anh tới, Đồng Niệm dắt Rella xuống lầu, để cho nó ở bên ngoài vui đùa trên cỏ một chút.
Điện thoại di động trong túi reo lên, cô cười bắt máy, quả nhiên là điện thoại của anh.
“Em ăn cơm chưa?” Vi Kỳ Hạo dịu dàng hỏi.
Đồng Niệm cong môi cười, buông Rella ra, ngồi trên ghế dài cùng anh nói chuyện, “Ăn rồi, còn anh thì sao?”
Hai người dịu dàng nói chuyện cùng nhau, trên mặt tràn đầy ý cười.
Cầm điện thoại nghe, Đồng Niệm mơ hồ nghe được bên kia điện thoại có chút
âm thanh kỳ quái, cô cố gắng lắng nghe, nhưng lại không nghe rõ.
“Niệm Niệm, tối nay anh không đến được, em đóng cửa cẩn thận, đi ngủ sớm một
chút.” Vi Kỳ Hạo cầm điện thoại di động, đứng ở ban công, anh thỉnh
thoảng liếc nhìn phòng khách ồn ào, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Đồng Niệm giật mình, d’đ/l/q'd cũng không có suy nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu, “Ừ, anh an tâm đi.”
Sau đó, Vi Kỳ Hạo nhỏ giọng dặn dò cô mấy câu, rồi tắt điện thoại.
Để điện thoại vào trong túi, Đồng Niệm bĩu môi, có cảm giác bất thường,
mặc dù giọng điệu của anh không đổi, nhưng cô mơ hồ nghe được có gì đó
cấp bách.
Thở dài, Đồng Niệm thầm chế giễu bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, đứng dậy muốn dẫn Rella về nhà, nhưng đảo mắt qua, trên cỏ
trống không, căn bản cũng không nhìn thấy bóng dáng Rella.
”Rella ——”
Đồng Niệm kinh hãi, vừa kêu vừa tìm kiếm chung quanh. Thoạt đầu cô cho là
Rella ham chơi, núp ở trong bụi cỏ, nhưng cô tìm hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng của nó.
Cho dù Rella ham chơi, nhưng nghe được tiếng
cô gọi, cũng sẽ trở lại. Lần này, cô kêu không biết bao nhiêu tiếng, vẫn không thấy.
Quyết tâm tìm cho được, tìm đến nửa đêm. Đồng Niệm
cầm đèn pin trên tay, còn chạy đến đội bảo vệ, nhờ họ tìm giúp. Đến tận
khuya, vẫn không tìm thấy Rella.
Một đêm trằn trọc, Đồng Niệm căn bản không thể chợp mắt, cô dậy thật sớm, giao manh mối có được cho đội
bảo vệ, nhờ người ta tìm giúp một tay.
Cô sợ Rella bị người xấu bắt đi, nếu là như vậy, cô thật sự khóc đến chết mất!
Ở công ty sau một ngày làm việc mệt mỏi, Đồng Niệm chịu đựng đến sau khi
tan việc, lập tức thuê xe về nhà, âm thầm cầu nguyện sau khi trở về nhà
có thể thấy thân thể mập mạp nhỏ bé của Rella.
Ngồi ở phía sau xe taxi, tài xế là một ông chú tuổi trung niên, vào giờ cao điểm, tốc độ
xe không nhanh. Trong xe mở radio, lúc này đang phát tin tức giải trí.
Trong lòng Đồng Niệm sốt ruột, đang nhìn dòng xe cộ lưu thông phía bên ngoài, bên tai chợt vang lên một bản tin: “Ngày hôm trước, thi thể con trai
độc nhất của tập đoàn Lưu Thị đang bị cảnh sát giữ lại, trước mắt chưa
rõ nguyên nhân cái chết, đang đợi khám nghiệm tử thi…”
Đồng Niệm
cả kinh, trái tim chìm xuống, trong đầu cô thoáng chốc nghĩ đến Lưu
Tranh, lập tức móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Vi Kỳ Hạo.
Điện thoại di động vang lên thật lâu mới kết nối, cô sốt ruột hỏi: “Kỳ Hạo, có phải Lưu Tranh đã chết rồi không?”
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Từ Lỵ nặng nề, giọng nói đay nghiến trách
móc: “Lần trước Hạo Hạo cùng Lưu Tranh đánh nhau, thật sự là vì cô sao?”
Đồng đọc không ngờ là bà, giọng nói dừng một chút: “Bác gái, Kỳ Hạo đâu?”
Từ Lỵ cầm điện thoại di động, vẻ mặt lo lắng, “Người nhà họ Lưu kia tới
náo loạn, nói cái chết của Lưu Tranh có liên quan đến Hạo Hạo, hiện tại
nhà của chúng tôi loạn lắm! Cô còn có ý tứ tìm Kỳ Hạo sao?”
“Tít.” Một tiếng, điện thoại bị ngắt.
Đôi mày thanh tú của Đồng Niệm nhíu chặt, năm ngón tay mảnh khảnh gồ lên.
Khó trách tối hôm qua nghe trong điện thoại của anh có âm thanh kỳ quái, thì ra người nhà họ Lưu chạy đến náo loạn. Chuyện này, là bởi vì cô, cô phải giúp thế nào đây?
Trở về nhà, Đồng Niệm chạy đến hỏi thăm tin tức của Rella, nhưng đội bảo vệ đã hết sức tìm kiếm vẫn không có kết quả gì.
Ủ rũ cúi đầu đi trở về, trong lòng cô rối loạn cực kỳ, Rella không tìm
được, nhà họ Vibên kia lại gặp chuyện không may, cô dự tính xem có nên đến nhà họ Vi một chuyến không, giải thích một chút chuyện đã xảy ra.
Thang máy đinh một tiếng dừng lại, Đồng Niệm mới vừa đi ra, lại thấy thang
máy đối diện mở cửa, từ bên trong một người đàn ông đi ra, trên mặt đầy
vẻ lo lắng.
“Anh tới làm gì?” Toàn thân Đồng Niệm đề phòng, giọng nói lạnh như băng.
Lăng Cận Dương không quan tâm sẽ giải thích cho cô hiểu, kéo cổ tay cô, trầm giọng nói: “Thu dọn đồ đạc, về nhà ở vài ngày trước đã.”
“Về nhà?” Đồng Niệm hừ lạnh một tiếng, gạt tay anh ra, cười nhạo nói: “Tôi không có nhà.”
Giọng cô lạnh nhạt, khiến cho Lăng Cận Dương giận tái mặt, tức giận nói: “Bây giờ không phải là lúc em phát cáu, nhanh lên một chút ngoan ngoãn nghe
lời”
Chuyện trước đây, Đồng Niệm còn chưa phát tiết lửa giận
trong lòng, tâm tình cô vốn không tốt, hôm nay nhìn thấy anh, thù mới
cộng với hận cũ, “Lăng Cận Dương, coi như anh dùng nhiều thủ đoạn hèn
hạ, nhưng cũng đừng nghĩ tách chúng tôi ra, tôi sẽ không để cho anh đạt
được đâu!”
Đáy mắt Lăng Cận Dương rét lạnh, gương mặt tuấn tú
nhuộm đầy lửa giận, anh không thể không dùng thủ đoạn sao? Bên ngoài
những lời đồn đãi thêu dệt kia, anh đều rõ như lòng bàn tay. Nhà họ An
dám nói cái gì, không dám nói cái gì, trong lòng anh đều rất rõ.
Nếu như không phải lo lắng cho sức chịu đựng của cô, d’đ/l/q'd những lời
đồn đãi không thể đơn giản như vậy, Lăng Cận Dương anh làm việc, phải
dài dòng dây dưa như thế sao?Tối đó dẫn theo An Hân đi dự tiệc, là để
cho những lời đồn tự dưng biến mất. Căn bản anh chỉ muốn cô dừng lại,
nhưng ngược lại Vi Kỳ Hạo dùng chuyện đó để trao đổi lợi ích, điểm này
là ngoài ý muốn anh!
Ngược lại chẳng qua anh muốn nhìn một chút, đến cuối cùng lợi ích này phải trao đổi như thế nào?
Năm ngón tay ở bên người hung hăng nắm chặt lại, Lăng Cận Dương cực kỳ tức
giận, con mẹ nó anh không nên mềm lòng mới đúng, cái gì chịu đựng không
nổi, cái gì đau lòng khổ sở, anh đều vì cô mà nghĩ, nhưng cô chưa bao
giờ hiểu? tự mình ngốc nghếch, thật sự làm cho anh tức chết!
Đồng Niệm nói xong, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại đi về phía nhà.
Nhìn cô dứt khoát đi khỏi, Lăng Cận Dương nhếch môi cười lạnh, anh tự làm tự chịu, không có việc gì lại đi tìm lấy tức giân! Cô không phải muốn cùng Vi Kỳ Hạo ở cùng một chỗ sao? Vậy anh lo vớ vẩn làm cái gì không biết,
người nhà họ Lưu trả thù hay không, liên quan gì đến anh chứ?
Cửa thang máy mở ra, lăng cận giương mím môi đi vào, nhấn nút đóng cửa.
”A A A——”
Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Cơ hồ bị âm thanh phá vỡ, theo bản năng Lăng Cận Dương giơ tay lên, nhanh
chóng ngăn cửa thang máy lại, thân thể nhanh chóng chạy ra.
Một
hơi chạy tới, Lăng Cận Dương nhìn thấy trước cửa chống trộm để một thùng giấy, đôi tay Đồng Niệm ôm đầu, ngồi xụi lơ trên mặt đất, cả khuôn mặt
trắng bệch như tờ giấy, đôi môi không còn một chút máu.
Kéo
toàn thân đang phát run của Đồng Niệm dậy, Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn
xuống, mở nắp thùng ra, nhìn thấy bên trong toàn là máu, lông lá xồm xàm không nhúc nhích. Giờ phút này, Rella đã sớm im hơi lặng tiếng.