Editor: Nguyen Hien
Người quản lý trung tâm sửng sốt, trên mặt tỏ vẻ không hiểu.
Lăng Cận Dương khóe mắt thoáng qua vẻ cuồng luyến, khuôn mặt lặng như băng, “Báo cảnh sát bắt kẻ trộm!” Dứt lời, anh dẫn theo Đồng Niệm rời đi.
Người phụ nữ lập tức biến sắc mặt, khuôn mặt trắng bệch.
Nhìn thấy bóng dáng họ đi xa, quản lý bĩu môi, âm thầm thở dài. Tổng giám đốc, ngài đúng là ỷ thế hiếp người nha!
Ngay cua quẹo trên lầu, An Hân thu hết tình cảnh vào mắt, tay cô dùng hết sức nắm chặt lại đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
Từ trung tâm đi ra, sắc trời đã tối xuống. Lăng Cận Dương lái xe trở lại biệt thự, xe màu bạc tiến vào, hai cánh cửa sắt màu đen ở cửa chính đóng lại vang lên một tiếng.
Trở lại biệt thự, Lăng Cận Dương đặt cô ngồi vào trong ghế sofa, anh lấy thức ăn đã mua bỏ vào tủ lạnh. Sau khi phân loại cất đồ ăn xong, anh bắt đầu chuẩn bị nhân bánh, sau đó lấy bột mì ra nhào, chuẩn bị làm hoành thánh.
Phòng bếp nối liền với phòng khách. Lăng Cận Dương nhìn Đồng Niệm ngồi trên sofa, mở ti vi cho cô xem, mặc dù cô không nhìn tới ti vi, nhưng nghe âm thanh cũng tốt.
Đi tới bồn rửa bát, Lăng Cận Dương rửa tay sạch sẽ, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay vững chắc. Anh cúi đầu đứng trước chỗ làm bếp, rót nước vào trong bột mì, bắt đầu nhào nắn, động tác rất thuần thục.
Đồng Niệm ngồi ở trên sofa, cũng không có bị tivi hấp dẫn, cô đảo mắt nhìn lòng vòng xung quanh, phát hiện người đàn ông đứng trong phòng bếp đang bận rộn, hình như cảm thấy có hứng thú, đứng lên đi từ từ về phía anh.
Sau khi nhào bột hoàn hảo, Lăng Cận Dương cúi đầu làm mì, trước mắt đột nhiên áp xuống một mảnh tối, anh ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Đồng Niệm cúi mặt thấp xuống, hai người suýt nữa đụng mặt vào nhau.
Đồng Niệm đi tới chỗ làm bếp, hình như có hứng thú với đồ làm mì trong tay anh, nghẻo đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt cũng sáng lên.
Nhìn thấy tâm tình của cô biến hóa, Lăng Cận Dương vẫn không nhúc nhích, động tác trong tay vẫn như cũ, chỉ là đôi mắt chăm chú nhìn cô, quan sát sự biến hóa của cô, cùng vài động tác kế tiếp.
Lấy tay chạm vào một ít bột mì, Đồng Niệm đưa tay lên nhìn một chút, khóe miệng dâng lên nụ cười, cô quệt miệng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, lấy tay quẹt trên mặt anh, lập tức bột mì màu trắng in lại dấu vết trên mặt anh.
“Ha ha......”
Đồng Niệm mím môi cười ra tiếng, nhìn vào mặt của anh, cảm thấy chơi thật vui.
Nghe được tiếng cười của cô, đáy mắt Lăng Cận Dương thoáng qua vẻ vui mừng, anh để chày cán bột xuống, tay anh tiện thể cũng dính bột mì, anh cũng giơ tay lên bôi vào trên mặt cô.
Cứ như vậy một lát sau trên mặt hai người đầy bột mì trắng tinh.
Đồng Niệm không né tránh, chỉ cảm thấy chơi thật vui, tiếng cười khanh khách dễ nghe. Cô bắt chước động tác của người đàn ông, hai tay cũng dính đầy bột mì, hướng tới gương mặt tuấn tú của anh mà quẹt.
Trong khoảng thời gian này, năng lực bắt chước của cô rất mạnh, mọi động tác chỉ cần nhìn thấy anh làm một lần, cô đều có thể học được.
Lăng Cận Dương nhếch môi cười, giang hai tay hướng về phía cô, lại thấy cô xoay người chạy về phía phòng khách, vừa chạy vừa cười.
Phòng khách rất lớn, đủ để bọn họ chơi đùa ầm ĩ. Đồng Niệm chạy về phía trước, quay đầu lại nhìn người đàn ông đuổi theo, dưới chân lảo đảo một cái, sắp ngã xuống.
“Cẩn thận!”
Lăng Cận Dương ở cự ly rất gần cô, liền đưa tay ôm lấy hông của cô, ôm cô vào trong lòng, hai người đồng thời ngã vào trong ghế sofa.
Phía sau lưng là nệm ghế sofa mềm mại, Đồng Niệm cũng không có bị thương, cô ngẩng đầu lên, tiễn đồng đen nhánh chớp chớp, nhìn người đàn ông đè trên người mình, khóe miệng dâng lên nụ cười, “Anh trai.”
Lăng Cận Dương cả kinh, cúi đầu nhìn vào ánh mắt cô, giọng nói khẽ run: “Em kêu lại một lần nữa đi?”
“Anh trai...”
Giọng nói êm ái của cô vang lên bên tai, tuy chỉ có hai chữ đơn giản, nhưng làm cho đáy lòng Lăng Cận Dương cảm thấy vô cùng thảo mãn, gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười.
Thời điểm đến cơm tối, khẩu vị Đồng Niệm rất tốt, nhìn bộ dáng ăn sủi cảo của cô rất vui vẻ, làm cho trái tim Lăng Cận Dương bách chuyển luân hồi.
Anh gọi điện thoại cho Tống Đào, ’ kể chuyện Đồng Niệm đã mở miệng nói chuyện. Tống Đào ở trong điện thoại cũng lộ ra vui vẻ, nói cho anh biết nếu như Đồng Niệm nguyện ý nói chuyện, như vậy việc chữa trị tâm lý có thể bắt đầu tiến hành.
Để điện thoại xuống, cuối cùng Lăng Cận Dương cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh dọn dẹp phòng bếp xong, dẫn Đồng Niệm quay về phòng ngủ.
Đổ đầy nước trong bồn tắm, anh giống như mọi khi, trước hết tắm cho cô, sau khi thu xếp ổn thỏa cho cô, anh mới đi làm chuyện khác.
Nước ấm áp tràn qua cơ thể cô, Lăng Cận Dương đứng một bên bồn tắm, ánh mắt dần dần yên tĩnh lại, gương mặt tuấn tú căng thẳng. Nhìn thân thể như ẩn như hiện của cô nổi trên mặt nước, miệng lưỡi anh như khô hạn.
Mấy hôm nay mỗi đêm cho cô tắm, đều biến thành một loại khảo nghiệm ý chí đối với anh. Cầm trong tay bông tắm, nhưng không biết chà nơi đâu, mắt nhìn xuống phía dưới một chút, cổ họng ngày càng nóng mãnh liệt.
Lăng Cận Dương hít sâu một hơi, cố gắng áp chế suy nghĩ trong đầu, ra lệnh mình không được nhìn loạn, cũng không cho nghĩ bậy bạ. Nhưng loại tư tưởng này vô cùng khó khống chế, anh không muốn nhìn, nhưng bộ ngực đầy đặn của cô như cố tình ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện.
Dùng khăn tắm chà rữa sạch sẽ trên người cô, Lăng Cận Dương vội vàng ôm người trong bồn tắm đi ra, không dám tiếp tục trì hoãn. Anh sợ mình khống chế không được, dọa sợ cô.
Đặt cô ở trên giường, Lăng Cận Dương lấy máy sấy tóc ra, cẩn thận sấy khô mái tóc dài của cô, sau khi dùng lượt chảy ngay thẳng, anh cúi người xuống, môi mỏng hôn lên trán cô một cái rồi nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi!”
Mặt của cô gần trong gang tấc, Lăng Cận Dương có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đáy mắt cô dâng lên nụ cười. Cô ngẩng mặt, học theo động tác của anh, môi rơi vào trên trán anh, thấp giọng nói: “Anh trai…”
Trái tim
Lăng Cận Dương xuất hiện một luồng nhiệt nóng, anh cũng không có nghĩ nhiều, lấy tay bưng lấy mặt cô, cúi đầu hướng môi của cô, hung hăng hôn.
Thân thể của hai người ngã ở trên giường mềm mại, Lăng cận Dương đè cô ở dưới thân mình, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, nhìn ánh mắt u mê của cô, cùng với khóe miệng chứa đựng nụ cười của cô, đó là tín hiệu lệ thuộc vào anh.
Đồng Niệm không có chút nào bài xích anh, thậm chí còn chủ động vươn tay, dùng ngón tay nhỏ nhắn lướt qua ngũ quan của anh, trong đôi mắt lộ ra vẻ tò mò. Đầu ngón tay cô sờ nhẹ cánh môi anh, khóe miệng nở ra nụ cười.
Khi cô đụng vào, Lăng Cận Dương chỉ cảm thấy trong óc mình vang lên tiếng ông ông, mặt căng thẳng, đột nhiên cúi đầu, hôn xuống môi cô, động tác có chút thô bạo.
Đưa tay nắm chặt lấy mặt của cô, ’ anh hôn từng cái, cả người anh bị kích thích, máu trong người không kiềm chế được sôi trào.
Động niệm mở đôi mắt to ngập nước, cũng không tránh né, để mặc cho anh hôn. Từ từ, thế nhưng cô cũng học động tác của anh, chủ động cùng anh môi lưỡi quấn quít ở chung một chỗ.
Căn bản không chịu được sự trêu chọc của cô, ánh mắt Lăng Cận Dương dần dần tối xuống, trên mặt anh mang theo vẻ quyến luyến, đáy lòng bị một loại khát vọng nhiệt tình chiếm lấy.
Rất lâu rồi, anh và cô chưa từng mặt đối mặt nhìn nhau, cũng chưa từng nhìn thấy trong mắt cô có hình dạng gỡ hết phòng vệ lộ ra chân tình, dù lúc này tất cả mọi hành động của cô đều là vô ý thức, nhưng cũng đủ làm cho anh cảm động.
Gương mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương căng thẳng, xương quay xanh tinh xảo của cô bị từng cái hôn của anh tạo thành ấn ký màu đỏ.
“Ưmh......”
Đồng Niệm nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt, hai má đỏ ửng, đôi mắt luống cuống nhìn anh.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi môi mềm mại hơi sưng đỏ, gò má xinh đẹp ửng đỏ, mặc dù thì thầm vô ý thức, nhưng tất cả những thứ này, đối với người đàn ông là sức hấp dẫn trí mạng.
Gân xanh trên trán Lăng Cận Dương nổi lên, đôi mắt tỉnh táo một mảnh đỏ tươi, biểu hiện một loại khát vọng chiếm đoạt, cứng rắn gặm nhắm ý chí của anh.
Vùi mặt vào cổ cô, gương mặt đầy khổ sở của Lăng Cận Dương vặn vẹo, nơi cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ. Cái này làm sao nhịn được chứ?
Con mẹ nó ai có thể nói cho anh biết, làm sao có thể nhịn được đây?
Bị anh đè quá nặng, Đồng Niệm cảm thấy không thoải mái đẩy anh ra.
Động tác vô thức, lập tức khiến Lăng Cận Dương biến đổi sắc mặt, anh cố kiềm nén kích động không xé nát quần áo của cô, dời môi đi, khổ sở cười nhìn người dưới thân mình, đè nén nói: “Cô bé ngốc, em có biết bây giờ nguy hiểm cỡ nào không?”
Người phía dưới vẻ mặt ngu ngơ, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú anh.
Nhìn ánh mắt trong suốt của cô, làm Lăng Cận Dương nổi giận, lại không dám có vọng tưởng gì. Bây giờ cái gì cô cũng không hiểu, toàn thân toàn ý lệ thuộc vào anh, cho nên dù anh có muốn cô đến thể nào thì cũng phải ráng kiềm chế.
Sự kiềm chế này, muốn anh vượt qua thế nào đây?
Lăng Cận Dương định đứng dậy đi tắm, nhưng cô chợt giơ tay lên ôm lấy cổ anh, thấp giọng gọi: “Anh trai.”
Lần này ánh mắt của cô nhìn vào mặt anh, thời điểm gọi anh, bốn mắt giao nhau. Ánh mắt cô nói cho anh biết cô hiểu hàm ý hai chữ anh trai.
Trong lòng Lăng Cận Dương tràn đầy vui mừng, ’ ánh mắt nhu tình, anh không kiềm chế được cúi mặt xuống, giọng nói dịu dàng: “Nói em yêu anh đi?”
Anh nói mấy chữ này có chút khó khăn, hai mắt Đồng Niệm mở to, đáy mắt một mảnh mờ mịt.
“Em, yêu, anh.”
Ánh mắt Lăng Cận Dương tươi cười, từng chữ từng chữ gọi cô, cũng không gấp gáp.
Học tới học lui cả buổi, Đồng Niệm nể tình ánh mắt chờ mong của anh, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, “Em yêu anh.”
Ba chữ này xẹt qua tim, làm tim anh đập nhanh hơn, tình cảm tích chứa trong lòng đã lâu, bỗng nhiên bùng phát như dời núi lấp biển mà đến.
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, đặt môi trên mặt cô, thỏa mãn thì thầm: “Chúng ta đừng trị liệu nữa, như vầy thật tốt!”
Anh dịu dàng nỉ non, vùi mặt ở trước ngực cô, trong ánh mắt dâng lên một mảnh cô đơn.
Đồng Niệm nằm phía dưới anh, lời anh nói hoàn toàn nghe không hiểu. Cô nằm bất động, co người lại nằm trong ngực anh, hưởng thụ ấm áp, loại cảm giác này cô thấy thật thích, làm cô muốn lệ thuộc vào.
Một chiếc xe hơi màu đỏ lái tới, An Hân nhìn chằm chằm phòng ngủ sáng đèn trên lầu hai, ánh mắt vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Sau đó, cô nhanh chóng lái xe rời đi, sợ người bên trong thấy được.