"Và bây giờ chúng tôi xin được phép công bố hạng mục giải thưởng nam diễn viên trẻ được yêu thích nhất....bíp!"
"Chị Trịnh sao chị lại tắt tv của em?"
Quản lý Trịnh vẻ mặt tức giận nhìn minh tinh nhà mình từ nãy đến giờ cứ tua đi tua lại đoạn phát sóng giải thưởng "Kim Ảnh" còn luôn miệng hỏi cô "có đẹp trai không?".
"Cậu còn nói, cậu đã xem đi xem lại đoạn này bao nhiêu lần rồi?"
"Chị Trịnh đây là lần đầu tiên em được nhận giải thưởng lớn như vậy. Em chỉ muốn xem lại khoảnh khắc này thôi, mẹ em ở nhà chắc là tự hào lắm...."An Nguyệt ấm ức, vẻ mặt cậu đáng thương nhìn quản lý Trịnh. "Mẹ em năm nào cũng xem Kim Ảnh suốt ba năm nay vẫn chưa từng thấy em lên nhận thưởng lần này...lần này liền có thể ở tại Kim Ảnh nói cảm ơn mẹ. Khoảnh khắc này thật là phi thường kỳ diệu.....em..." An Nguyệt nói với giọng xúc động.
"Đây là phòng nghỉ của diễn viên có được hay khôn...."
"Xem ra Hạ minh tinh với quản lý không được hòa hợp nhỉ?" Căn phòng từ lúc nào xuất hiện thêm một vị khách không mời.
"Bạch La?" Quản lý Trịnh nhíu mày.
"Nghe nói Hạ minh tinh đây coi lại phần nhận giải của mình từ nãy giờ. Chị Trịnh cũng không trách cậu ta được ba năm sự nghiệp mà chỉ có một giải thưởng đúng là đáng thương." Bạch La nói với giọng điệu châm chọc
Quản lý Trịnh nhìn thấy hắn đã tức sôi máu ngoại hình trong giới chỉ được gọi là ưa nhìn, năng lực tầm thường còn không nói, nhân cách lại tồi tệ vô cùng. Chẳng biết tên Bạch La hắn với An Nguyệt có tư thù gì trước giờ chỉ cần An Nguyệt casting vai diễn nào hắn cũng sẽ bám chân người này người kia cướp vai cho bằng được.
"Ấy thế mà có kẻ ở trên giường ngày đêm lấy lòng kim chủ mà vẫn không có được giải thưởng này đấy. Không biết ai mới là kẻ đáng thương." Quản lý Trịnh bóng gió nói.
Bạch La hiện rõ vẻ khó chịu, hắn cũng không chịu thua: "cũng phải nói Hạ minh tinh nhà cô năng xuất hơn tôi rồi, không chỉ giải thưởng ngay cả phim do Vương tổng đầu tư cũng lấy được vai chính cho cậu ta. Chắc phải ngày ngày đêm đêm nỉ non lấy lòng người khác nhỉ?"
An Nguyệt nãy giờ chỉ ngồi im lắng nghe tự dưng nghe thấy hai chữ "Vương tổng" cậu mới cảm thấy khó hiểu. Vương tổng không phải là tên Vương Phong đó chứ? Không đúng Vương Phong hắn còn hận không thể đuổi cùng giết tận An Nguyệt sao có thể để cho An Nguyệt đóng vai chính bộ phim mà hắn là nhà đầu tư.
"Vương tổng? Tên Vương Phong đó" Chưa đợi An Nguyệt lên tiếng quản lý Trịnh đã miệng chữ O mắt chữ A.
"Ha đừng nói các người không biết chứ?"
Phim điện ảnh lần này đã khởi quay được vài bữa. Đạo diễn lớn, biên kịch lớn như vậy đương nhiên là cũng phải có một nhà đầu tư lớn đi chỉ là không ai nghĩ người đó là Vương Phong. Vốn dĩ không ai nghĩ người đó là Vương Phong vì diễn viên chính là Hạ An Nguyệt. Ai trong giới cũng đều biết Vương tổng từng điên cuồng theo đuổi An Nguyệt sau đó bị từ chối thì quyết định tuyệt đường sinh sống của cậu luôn. Hơn nữa phim điện ảnh lần này có tính nghệ thuật cao đòi hỏi khả năng cùng trình độ diễn xuất, nữ chính là "ảnh hậu" nhiều năm. Nam chính lại để cho An Nguyệt đóng đúng là làm người khác khó tin, dù gì thì cậu cũng mới là diễn viên trẻ.
Thật may mắn là An Nguyệt biểu hiện vô cùng tốt ngay cả đạo diễn cũng phải khen cậu có tố chất. Người của đoàn làm phim khi đó thấy diễn xuất của An Nguyệt cũng không kẻ nào dám nói là cậu dựa vào kim chủ để mua vai, chỉ có thể cảm thán vai nam chính si tình này qua ánh mắt của một diễn viên trẻ như An Nguyệt sao lại có thể xuất thần đến thế! Chỉ riêng một người, diễn viên đảm nhận vai nam phụ Bạch La vẫn luôn xem cậu là cái gai trong mắt.
Cảnh quay đa số là được lấy bối cảnh tại trường học vì nội dung phim chủ yếu kể về mối tình ngang trái giữa một cô giáo trẻ và cậu học sinh cao trung. An Nguyệt khi quay phim này được mặc đồng phục học sinh làm cậu vô cùng thích thú, lúc nào thay đồ xong cậu cũng ngắm mình trong gương miệng cứ không ngừng cười.
"Hồ ly hôm nay lại biến thành học sinh đi moi tim người khác hả? Xem ra thủ đoạn của cưng ngày càng thâm sâu đi." Giọng nói châm chọc từ phía sau làm An Nguyệt ngưng lại gương mặt đang cười.
"Vương Phong? Sao anh lại ở đây?"
"Tôi là nhà đầu tư đến xem không được sao?"
"Nhưng đây là phòng thay đồ...... anh.....biến thái!" An Nguyệt lùi lại đằng sau mấy bước.
"Phải đây là phòng thay đồ nhưng bên ngoài cũng không để biển cấm vào."
"Anh...."
Vương Phong cảm thấy biểu tình sợ bị cướp sắc của An Nguyệt rất thú vị hắn càng ngày càng tiến lại gần
"An Nguyệt!" Giọng hắn gọi cậu như có ý trêu chọc con gái nhà lành cộng với biểu cảm gương mặt bây giờ vô cùng biến thái.
"Hả? Gì?"
Tay Vương Phong đè lên bức tường chặn lại đường thoát cuối cùng của An Nguyệt. Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để la lên thì hắn bật cười.
"Hồ ly tôi ăn gan trời cũng không dám làm thịt cậu. Cậu sợ cái gì?"
"Tôi không sợ!"
An Nguyệt thực sự đang muốn cầm dao giết kẻ đang ở trước mặt mình. Lúc trước hắn trêu hoa ghẹo nguyệt hết nơi này đến nơi khác sau đó lại đùng một cái lại nói thích cậu. Cả ngày bám theo cậu không buông, tình nhân của hắn nhiều vô số kẻ nào cũng nhìn An Nguyệt như thể cậu cướp đi đồ tốt của họ vậy. Sự nghiệp đang thăng tiến lại bị Vương Phong hắn chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được, An Nguyệt đối với hắn không có lấy một tia hảo cảm.
"Hồ ly đừng có về nhà méc với lão già của cậu là tôi bắt nạt cậu nhé."
"Lão già?"
"Cậu cũng hay thật bạn của tôi dính vào cậu xong lại bị đồn thành lão già giàu có nào đó.... Hạ An Nguyệt tôi bái phục!"
"Bạn anh?"
"Bạn tôi đấy, không nhờ Diệp Vũ đến nhờ tôi giúp cậu còn lâu cậu mới...."
An Nguyệt một cước đá vào chân Vương Phong làm hắn nhăn nhó tức giận nhìn cậu vừa mắng vừa oán. An Nguyệt mặc kệ hắn cậu xoay người định rời khỏi.
"Cậu muốn xem hình ảnh bản thân mặc đồng phục học sinh mười năm trước không?" Vương Phong khôi phục lại dáng vẻ lưu manh của mình.
Cậu dừng bước, khó hiểu quay đầu về phía hắn.
"Anh....nói cái gì?"
Vương Phong tiến lại gần ghé sát vào tai An Nguyệt.
"Tôi nói....cậu có muốn thấy hình ảnh của cậu mười năm trước không?" Giọng hắn nói như thì thầm nhưng vẫn đủ cho cậu nghe được rõ từng chữ một.
"Tôi muốn xem!"
"Nhưng mà hồi nãy cậu mới vừa đá vào chân tôi, có phải ảnh hưởng tới não rồi không? Tôi bỗng dưng quên mất để ở đâu rồi. Hay là bỏ đi!" Vương Phong liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của An Nguyệt làm hắn nổi hứng muốn trêu chọc.
"Tôi.....cho anh đá lại tôi...." Lời của cậu không có chút gì là đùa giỡn làm hắn buồn cười.
"Mẹ nó cậu nói nghe dễ quá tôi đá cậu lão già giàu có nhà cậu lập tức chặt chân tôi."
Vương Phong cũng không có ý định đùa dai với An Nguyệt, hắn lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh nhỏ. Kích cỡ giống ảnh thẻ đưa cho cậu.
An Nguyệt nhận lấy bức ảnh, người trên ảnh đang mặc đồng phục học sinh. Gương mặt mang đường nét thanh tú xinh đẹp, mái tóc đen cùng đôi mắt to sáng nhìn vào liền thấy hơi thở thanh xuân của thiếu niên. Dù nói là ảnh chụp mười năm trước đây nhưng cũng không khác An Nguyệt bây giờ là mấy. An Nguyệt ngắm đến ngẩn ngơ, cậu tưởng tượng lại thời học sinh của mình trên môi lại bất giác nở một nụ cười.
"Thích không?" Vương Phong hỏi.
"Thích, cảm ơn anh" An Nguyệt nhìn Vương Phong đôi mắt tựa ngọc sáng bày ra ý cười làm hắn như trúng tà. Trong đầu Vương Phong âm thầm niệm 7749 lần câu thần chú "người này là của Diệp Vũ! Hồ ly này không thể ăn!"
"Mà làm sao anh lại có hình của tôi?"
Vương Phong nhìn cậu, hắn không biết phải trả lời làm sao. Lúc trước hắn theo đuổi An Nguyệt điều tra không ít chuyện về cậu biết được An Nguyệt được nhận nuôi hơn nữa chuyện trước kia bản thân là ai cũng không nhớ rõ, hầu hết thông tin về cậu đều bị xóa sạch, bức hình này là hiếm hoi lắm mới có được tự nhiên hôm nay hắn lại có hứng thú muốn đưa cho cậu xem.
"Trả lời đi tại sao anh lại có nó?"
"Tôi nhặt được đấy."
"Anh..."
Vương Phong đặt tay lên xoa đầu cậu giống như cún con làm rối hết mái tóc của An Nguyệt.
"Vậy hồ ly tôi đi đây chuyện hôm nay đừng nói cho Diệp Vũ, hắn biết sẽ giết tôi."
"Không tiễn!"
_______
"Diệp Vũ!" An Nguyệt nhìn thấy Diệp Vũ đến đón mình thì lặp tức như một đứa trẻ chạy đến bên anh. Diệp Vũ mở cửa xe đợi đến khi An Nguyệt lên xe thì giúp cậu cài dây an toàn, anh cũng không quên đặt lên môi