Hôm nay có lẽ là một ngày thời tiết tiết đẹp, không có mây, không có gió, chỉ có nắng nhẹ cùng tiếng xào xạc của lá cây. Bầu trời kia chỉ độc nhất một màu xanh, xanh đến vô tận, sẽ thật tuyệt vời nếu người trong phòng không phải ngắm nhìn nó qua một ô cửa sổ. An Nguyệt chẳng biết mình đã phải ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ bao lâu rồi, chỉ biết là lần đầu tiên cậu đến đây nó vẫn còn mây đen hiu quạnh bây giờ thì khác rồi. Ngay cả trời xanh cũng thay đổi chỉ có Diệp vũ là vẫn muốn chơi tiếp trò chơi tù nhân nhạt nhẽo này với cậu.
Cánh cửa phòng mở ra, khỏi phải nhìn An Nguyệt cũng đoán ra là ai, chẳng có kẻ nào dám bước chân vào căn phòng này mà không có sự cho phép ngoài Diệp Vũ ra. Diệp Vũ rất nhanh đi đến bên cạnh chiếc giường vươn tay ôm lấy người con trai nhỏ bé đang ngồi ở đó, môi anh khẽ hôn lên tóc cậu. Từ bao giờ An Nguyệt đã chẳng còn bất ngờ với những cái chạm đột ngột từ người đàn ông này, nếu là ngày đầu tiên Diệp Vũ giam giữ cậu tại nơi này cậu sẽ la hét, vùng vẫy dùng mọi biện pháp để chống đối anh nhưng bây giờ thì khác, cậu chỉ im lặng không nói gì để mặc mọi hành động của Diệp Vũ không phải là vì cậu không muốn chống đối nữa. Mà là cậu đang chờ! Chờ một ngày nào đó Diệp Vũ sẽ phát ngán với trò chơi này.
“Tối qua em ngủ có ngon không?” Diệp Vũ hỏi và vẫn nhận được sự im lặng như thường ngày.
“Không trả lời tôi sao?” Anh bỗng nhiên hạ giọng, bàn tay vuốt ve cần cổ trắng nõn của cậu rồi dừng đúng tại điểm màu đỏ gai mắt kia. Diệp Vũ nhìn nó như thể nhìn chiến tích của mình sau một trận chiến lớn, điểm đỏ nổi bật trên cổ cậu cứ như hoa hồng gai trên nền tuyết lạnh lẽo, mê người đến cực độ. Anh mỉm cười, nụ cười mang theo mười phần tà mị, anh ghé sát vào tai cậu: “Bảo bối, thay vì hỏi tối qua em ngủ có ngon không, tôi có lẽ nên nói: đêm qua em rất tuyệt đó.”
Giọng nói của Diệp Vũ làm cả người cậu ngứa ngáy muốn xoay qua đấm anh một cái, nhưng không! Trong đầu An Nguyệt tâm tâm niệm niệm hai chữ: “TÔI NHỊN.”
Diệp Vũ ôm chán rồi sờ chán rồi, anh cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi giường đi thay một bộ tây trang màu đen lịch lãm vào.
“Đến đây, thắt cravat cho tôi!”
An Nguyệt không nói một lời ngoan ngoãn đi đến thắt cravat cho anh, rất nhanh chóng và vô cùng thành thục, vì cậu đã phải làm việc này mỗi ngày. Diệp Vũ mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn.
“Ngoan lắm!”
An Nguyệt cũng nhếch môi cười, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, mang theo đầy căm phẫn và chán ghét: “ Tôi như vậy... có giống tình nhân của anh chưa?”
Một câu nói của cậu thôi đã phải làm anh cứng đờ người, An Nguyệt từ khi nào đã ngừng la hét, đập phá, bỏ bữa
ăn và nổi điên với anh để trở thành một tình nhân ngoan ngoan đúng nghĩa. Mỗi sáng để cho Diệp Vũ ôm vào lòng, chỉnh trang phục cho anh, để yên cho anh đặt một nụ hôn lên trán câu, buổi tối thì lại nấu bữa tối rồi đợi anh về. Cậu làm tất cả điều đó với một tâm trạng thờ ơ và lãnh đạm, giống như một con robot được lập trình sẵn. Vậy mà Diệp Vũ lại sai lầm cho rằng cậu đang ngày một tiếp nhận anh. Ngày hôm đó trên đường đi làm anh đã suy nghĩ rất nhiều, liệu rằng anh có làm sai ở bước nào? Từ ngày bắt cậu về anh chưa từng một lần to tiếng hay làm cậu đau, hay bỏ đói cậu,... Vậy Diệp Vũ anh sai ở đâu? Sai cái gì?
“Di... Diệp tổng” Tài xế lái xe đột nhiên lên tiếng.
“Nói đi!”
“Tôi.. tôi có thể xin nghỉ một ngày được không?” Tài xế thận trọng “Hôm qua tôi với bạn gái cãi nhau rất to, tôi muốn dành ra một ngày để dỗ dành cô ấy.”
“Dỗ dành như thế nào?” Diệp Vũ đột nhiên trầm giọng hỏi làm tài xế giật mình.
“Thì... thì là...làm theo mọi yêu cầu của cô ấy, dẫn cô ấy đi chơi, dẫn cô ấy đi ăn đồ ngon, mua cho cô ấy món đồ cô ấy thích... Trong tình yêu chỉ cần một chút kiên nhẫn cùng một chút lòng tin thôi, chúng tôi lúc nào cũng cãi nhau vậy mà chuyện tình này đã kéo dài được 10 năm rồi. Cô ấy là một người hay giận dỗi còn tôi thì thích dỗ dành..." Vị tài xế thao thao bất tuyệt về mối tình của mình cũng quên mất bản thân đang trò chuyện với Diệp tổng.
Mắt Diệp Vũ bỗng nhiên sáng lên như vừa suy nghĩ ra thứ gì đó, buổi tối anh về nhà rất sớm, trên đường đi còn
đặc biệt ghé vào tiệm hoa mua một bó hoa to nhất và đẹp nhất mang về. Vào đến nhà Diệp Vũ thấy An Nguyệt
đang ở phòng khách xem TV, ở trên TV đang phát sóng trực tiếp lễ trao giải Kim ảnh lần thứ 31, người con trai đó xem nó một cách vô cùng chăm chú, đôi mắt cậu có bao nhiêu ngưỡng mộ những người trên TV kia. Bộ phim điện ảnh mà cậu đóng lọt đề cử phim hay nhất, nếu bây giờ cậu không ngồi ở đây mà là ở hàng ghế khách mời của Kim Ảnh thì có lẽ tâm trạng của cậu đã khác.. thì ra cũng đã một năm kể từ lần đầu cậu nhận giải tại Kim Ảnh rồi. Diệp Vũ nhẹ nhàng đi tới anh đặt bó hoa lên bàn, rồi ôn nhu nhìn cậu.
“Cơm tối nấu xong rồi, anh tự đi mà ăn đi!” Vừa nhìn thấy Diệp Vũ cậu đã lạnh lùng nói.
“Được chúng ta đi ăn thôi.”
“Tôi ăn trước rồi!”
Diệp Vũ đối mặt với thái độ lãnh đạm của cậu cũng đã quen rồi, anh mỉm cười dùng chất giọng ấm áp nhất nói: “Ăn rồi thì đi ngủ sớm đi, mai em còn phải tới trường quay mà.”
Diệp Vũ vừa dứt xong câu đó, An Nguyệt còn chấn động hơn chuyện bộ phim cậu đóng được mc đọc tên nhận giải nữa: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói em đi ngủ sớm!”
“Tôi hỏi câu sau!”
“Mai em phải tới trường quay.”
An Nguyệt nghe vậy phản ứng đầu tiên của cậu không phải là vui vẻ đến phát điên mà là đang tự hỏi liệu anh đang bày ra trò chơi mới gì hay là Diệp Vũ đã chính xác phát ngán với trò chơi tù nhân này rồi.
“Anh sợ tôi ở nhà hoài sẽ bị tự kỷ đến điên luôn sao?”
Diệp Vũ nhếch môi cười: “Vốn dĩ bắt em đến đây là để em tự kỷ đến điên mà tại sao tôi lại sợ hãi!” Diệp Vũ nâng cầm An Nguyệt lên ““Đừng vội mừng bảo bối, chỉ có một luật lệ thay đổi mà thôi, cho phép em ra ngoài không có nghĩa là cho phép em chạy trốn!”
_______________
Sáng hôm sau An Nguyệt dậy vô cùng sớm, không phải... dường như cả tối hôm qua cậu không ngủ được. Cậu vui đến phát điên, có lẽ đây là buổi sáng đầu tiên trong tất cả những buổi sáng từ cái ngày anh bắt cậu về mà lại vui vẻ như vậy. Diệp Vũ đã gọi những thợ trang điểm, làm tóc tốt nhất đến chuẩn bị cho cậu, tóc cậu không biết đã bao lâu không cắt nó đã dài đến ngang vai nhưng thợ làm tóc cũng không cắt nó đi mà